ANH HÙNG CHÍ - Trang 527

- Không cần lo lắng điều này, ít ngày nữa ta sẽ rời khỏi Dương Châu, những
người này muốn tìm ta gây khó dễ cũng không còn cơ hội.

Lão cái cười hắc hắc một tiếng, nói:

- Tiểu huynh đệ đã thấy thế gian hiểm ác, phiền toái trong thiên hạ không
biết bao nhiêu mà kể, vừa rồi đám lưu manh vô lại kia không hung ác sao?
Ngày sau ngươi gặp phải, chẳng lẽ mặc cho người ăn hiếp sao?

Lư Vân nghe lời này dường như ngây dại. Chợt nhận ra rằng bản thân sống
tới bây giờ đúng là kẻ vô tích sự. Văn không được võ không xong. Thân thế
khốn cùng thất vọng, mặc cho người khi dễ như chó nhà có tang.

Toàn thân hắn run rẩy, run giọng nói:

- Tiền bối nói không sai, sau này ta gặp phải đám vô lại lưu manh, chẳng lẽ
cứ để cho bọn hèn hạ ăn hiếp... Đây chính là số mạng của ta sao...

Nhớ tới lưu manh Ngưu Nhị vô sỉ, Bùi thiếu gia ngạo mạn, Nhị di nương
cậy thế khinh người... Thoáng chốc vô số hung đồ đều lắc lư trước mắt, Lư
Vân đột nhiên ngửa đầu cười như điên cuồng.

Người qua đường thấy bộ dáng này không khỏi kinh hoảng, cả kinh nói:

- Sao vậy? Người kia phát điên hay sao!

Lão cái lộ vẻ thương xót, cầm hai tay Lư Vân, hắn chỉ cảm thấy một nội lực
ôn hòa truyền vao thân thể, nhất thời đè áp khí huyết đang cuồn cuộn.

Lư Vân lập tức tỉnh giấc, hoảng hốt nói:

- Cáo lỗi, là ta có điểm thất thố...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.