ANH HÙNG CHÍ - Trang 599

- Tiểu nhân họ Hoa danh là Thảo Nhân. Tên này rất dễ nhớ như một kẻ hầu
chuyên dụng, sau này tiểu thư nhìn thấy ta, quát to một tiếng ‘ Hoa Thảo
Nhân ’, ta đã biết rồi!

Cố Thiến Hề biết rõ hắn chuyện phiếm nhưng nhịn không được buồn cười.
Chợt thấy quản gia vội đi tới, hét lớn một tiếng:

- Lư Vân! tiểu tử chết dẫm này! Không làm việc còn đứng to nhỏ gì?

Cố Thiến Hề nghe thấy quản gia gọi người nọ là "Lư Vân ", nàng thầm
nghĩ:

- Lư Vân, Lư Vân, tên rất quen thuộc. A! Lư Vân không phải là thư đồng
của phụ thân sao? Sao phái hắn ra đây trồng hoa?

Nàng nhớ tới người này từng đối được một câu đối khó giải ở Giang Nam,
được phụ thân rất yêu thích, có ý thu hắn làm phụ tá. Cố Thiến Hề không
khỏi có điểm tò mò, muốn nhìn người thanh niên tài hoa xuất chúng này
xem bộ dáng thế nào. Chỉ thấy trời chiều chiếu vào tấm lưng rộng rãi của
Lư Vân, không thấy được mặt của hắn.

Lại thấy quản gia lại rống lên, tới thẳng bên người Lư Vân mà mắng nhiếc.
Cố Thiến Hề nói:

- Lưu quản gia, ngươi muốn hắn nhổ hoa rồi lần nữa trồng lại?

Quản gia bồi cười nói:

- Đúng vậy! Đám hoa cỏ này xem hoài thấy chán, không nên để lại làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.