ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 107

Mèo mẹ lại từ ái liếm liếm Hoàng Dật, mang theo hắn đi đến phía

trước.

Hai con mèo một lớn một nhỏ bước đi trong mảnh rừng rậm xa lạ này,

trong rừng cây thỉnh thoảng có tiếng chim kêu truyền đến, êm tai dễ nghe,
tình cảnh sinh cơ bừng bừng.

"Meo!" Đúng lúc này, mèo mẹ bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu khẩn

trương, vững vàng che ở trước mặt của Hoàng Dật, đề phòng nhìn chằm
chằm phía trước. Lông trên người nó dựng đứng lên, đuôi rũ xuống, dáng
dấp như lâm đại địch.

Hoàng Dật đi qua nhìn phía trước, chỉ thấy phía sau bụi cỏ phía trước,

không biết lúc nào đã xuất hiện một con chó săn lớn!

Con chó săn này cao to uy mãnh, khóe miệng chảy nước dãi, hai răng

nanh lộ ra bên ngoài, được ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng lạnh
thấu, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Hoàng Dật!

Khu rừng này quả nhiên biến đổi thất thường, trước đó một phút còn

bình an như vậy, sau một phút liền có nguy hiểm phủ xuống!

Giằng co một hồi, chó săn đi một bước về phía trước, trong ánh mắt

toát ra sát khí nồng đậm.

"Meo! Meo!" Mèo mẹ kích động kêu hai tiếng, nhe răng trừng mắt với

chó săn, cũng không chút nào tỏ ra yếu kém bước tới trước một bước, thân
hình của nó nhỏ hơn vài lần so với chó săn, nhưng vững vàng che ở trước
người Hoàng Dật, dáng dấp thề chết bảo hộ.

"Gâu!" Chó săn đột nhiên phát một tiếng rú, mạnh mẽ phóng tới, ánh

sáng trên bầu trời gần như bị thân hình to lớn của nó che đậy, như một bóng
ma, đem mèo mẹ và Hoàng Dật hoàn toàn bao phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.