ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 109

Cú đớp của chó săn hụt giữa không trung, vẫn dựa theo quán tính vọt

tới, nhưng mèo mẹ đã cấp tốc rơi xuống đất, chân sau bắn ra, dường như
một đạo thiểm điện, đánh về phía chó săn.

Chó săn rõ ràng không có

【 không trung biến hướng 】tính chất linh

hoạt nghịch thiên như vậy, thân thể kết rắn bị mèo mẹ đánh trúng, mèo mẹ
vươn chân trước sắc bén, kéo một đường từ bên thân của chó săn, nhất thời
mở ra hai vết thương thật dài, chảy đầy máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất.

Lúc này, chó săn rốt cục rơi xuống mặt đất, nhe răng liếm vết thương

của mình, mà mèo mẹ lần thứ hai trở lại trước người Hoàng Dật, tiếp tục
giằng co với chó săn.

Một trận gió từ trong rừng thổi qua, làm bầu không khí hơi hòa hoãn

một chút.

Lần đầu tiên giao phong, mèo mẹ thắng!

Chó săn không hề chủ quan nữa, ánh mắt nhìn phía mèo mẹ cũng trở

nên ngưng trọng lên, nó hơi ngồi xổm thân thể xuống, lông trên người dựng
đứng lên, đuôi rủ xuống, tựa như đem mèo mẹ trở thành một đối thủ lợi hại.

"Vù!" Sau một giây, chó săn lần thứ hai bay vọt lên, đánh về phía mèo

mẹ, bất quá lần này, nó đã đề phòng toàn bộ tinh thần, kẽ hở trên người rõ
ràng nhỏ đi rất nhiều.

Mèo mẹ cũng hầu như cùng lúc nhất thời nhảy lên, mạnh mẹ đánh tới

hướng chó săn.

Hai bên lần thứ hai gặp nhau giữa không trung!

Lần này, mèo mẹ vẫn sử dụng

【 không trung biến hướng 】, bất quá

chó săn sớm có phòng bị, cái đuôi quất mạnh về khu vực bên thân, hung
hăng quất trúng mèo mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.