ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 110

Mèo mẹnhư một con diều đứt dây, bị văng rất xa, đánh vào một gốc

cây đại thụ, nặng nề rơi xuống, đè lên một bụi cỏ.

"Meo meo~" Hoàng Dật không nhịn được kêu một tiếng, trong lòng có

chút khẩn trương, nếu như là hắn tới chiến đấu, vậy hắn sẽ không khẩn
trương. Nhưng hiện tại là mèo mẹ chiến đấu, tương đương với mẹ ruột
trong trò chơi của hắn! Cái này khiến cho hắn lo lắng vô cùng!

"Meo meo~" Mèo mẹ nhanh chóng đáp lại Hoàng Dật một tiếng, trong

giọng tràn ngập an ủi, nó lại nhảy lên không trung rất nhanh, đánh về phía
chó săn.

Nhưng lúc này chó săn không để ý đến mèo mẹ ngược lại xoay người

đánh về phía Hoàng Dật!

Với tốc độ của mèo mẹ mà nói, căn bản không có khả năng lao kịp

đến đây, cự ly thật sự quá xa.

Giờ này phút này, trên trời dưới đất không ai cứu được Hoàng Dật!

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Hoàng Dật lại nhìn chằm chằm

chó săn như cũ, trong con ngươi trong suốt, phản xạ ra hàm răng nhọn dữ
tợn của chó săn, thoạt nhìn giống như là bị dọa đến choáng váng.

Gần! Chó săn gần ập xuống!

Đúng lúc này, Hoàng Dật đột nhiên đạp chân sau, ngược lại nhảy dựng

lên, thoạt nhìn giống như là muốn chủ động nhằm phía chó săn.

Sau một giây, chó săn nhào tới trước mặt của Hoàng Dật, mở miệng,

hai hàm răng nhọn ánh xạ ra ánh mặt trời, cắn xuống Hoàng Dật phía dưới!

Chỉ một thoáng, thân thể của Hoàng Dật đột nhiên lướt ngang như kỳ

tích! Đột ngột chuyển hướng đến bên kia!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.