Bỗng nhiên, Hoàng Dật nghe trong phòng giam cách đó không xa tựa
như có một chút âm thanh, rõ ràng là phòng giam của ngục phách Lôi
Thân, đồng thời trong phòng giam còn lập lòe từng ánh sáng biến ảo, tựa
như đang chiếu phim vậy.
Hoàng Dật hiếu kỳ đi qua, đi tới cửa phòng giam của Lôi Thân nhìn
một chút.
Chỉ thấy lúc này, Lôi Thân đang ngồi trước bàn trong phòng giam hút
thuốc, trên bàn đặt một cái TV thời cổ, đang chiếu một bộ phim. Không khí
lập lờ khói thuốc, màn hình TV chớp lóe hình ảnh, phòng giam tối đen,
toàn bộ hình ảnh tràn ngập một khí tức cổ xưa chán chường.
Tựa như đã nhận ra có người đến, Lôi Thân quay đầu nhìn cửa phòng
giam một chút, thấy Hoàng Dật ở bên ngoài, không khỏi mỉm cười, nói: "A
Dật, sao muộn như thế còn không ngủ? Có muốn tới làm điếu thuốc hay
không?" Nói xong, hắn ông lấy gói thuốc trên bàn, giơ giơ với Hoàng Dật.
"Tốt!" Hoàng Dật dù sao cũng không có chuyện gì, mở cánh cửa
phòng giam của Lôi Thân, đi vào, lôi một cái ghế ngồi trước TV.
"Đang xem phim gì?" Hoàng Dật mồi điếu thuốc, sau đó hỏi.
"Bộ phim của hơn một trăm năm trước, tên hình như gọi là
《 The
Crucible
》, thật hấp dẫn!" Lôi Thân hút thuốc, nhìn chằm chằm màn hình
nói, "Đã trễ thế này, sao còn không ngủ?"
"Dù sao là ngục giam, ban ngày so với đêm tối cũng không sáng hơn
bao nhiêu, đều là âm âm u ám, tùy thời đều có thể ngủ."
"Như thế à." Lôi Thân cười cười, "Thật ra thế giới này cũng là như
thế, có đôi khi trắng đen không phân biệt được. Cậu xem bộ phim này đi,
một trường học câm điếc, biểu hiện ra thoạt nhìn là đường đường chính
chính, dạy học giáo dục. Nhưng sau lưng, những học sinh câm điếc này