ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 123

Trước đây, đều là mèo mẹ bảo vệ hắn, hiện tại rốt cục đến phiên hắn

tới bảo vệ mèo mẹ!

Thân thể của Hoàng Dật nhỏ hơn vài lần so với sói trắng, sói trắng căn

bản không đem hắn để vào mắt, trực tiếp nhấc chân chậm rãi tới gần.

"Gừ!" Hoàng Dật hơi ngồi xổm thân thể xuống, lông trên người dựng

đứng lên, nhe răng phát tiếng cảnh cáo với sói trắng.

Sói trắng không chút nào để ý đến Hoàng Dật, từng bước đi tới, tiếng

bước chân càng ngày càng gần.

Ánh trăng bạc chiếu vào trong rừng, chiếu vào lá cây, hơi lóe sáng,

vốn dĩ là bầu không khí yên bình nhất, nhưng hiện tại lại có vẻ căng thẳng
không gì sánh được.

"Xào!" Ở nhánh cây trên đầu, vài con chim tựa như đã nhận ra nguy

hiểm, chớp cánh nhanh chóng bay xa, xung quanh có vẻ càng tĩnh mịch.

Đúng lúc này, Hoàng Dật hai chân đạp mạnh, đánh móc sau gáy sói

trắng, dẫn đầu triển khai công kích.

Con sói trắng này hiển nhiên mạnh hơn so với dã thú bình thường,

thân thể hơi nhoáng lên tránh được Hoàng Dật tấn công.

Hoàng Dật thân thể co lại, giữa không trung bỗng nhiên biến hướng,

lập tức lướt ngang đến bên cạnh sói trắng, hai móng một trảo!

Sói trắng hiển nhiên không có ngờ tới chiêu này, lập tức bị trảo của

Hoàng Dật quào trúng người, kéo ra hai vết thương thật dài, máu tươi
nhuộm đỏ bộ lông màu trắng!

"Gừ gừ!" Sói trắng ăn đau, đôi mắt màu xanh rụt lại, đuôi như một đạo

thiểm điện, hung hăng quất về phía Hoàng Dật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.