ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 147

Qua hồi lâu, người đàn ông trung niên rốt cục khôi phục lại, bầu

không khí co cứng ấy nhất thời hòa tan. Ông ta chậm rãi buông ly cà phê
xuống, chậm rãi xoay người, cầm lấy giấy ăn bên cạnh ưu nhã lau miệng,
sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Dật!

Giây phút ấy, Hoàng Dật tựa như cảm giác được có một ánh mắt rất

thật đánh vào trên người mình, ánh mắt của người đàn ông trung niên
dường như là một con dao găm, để ở trước ngực của mình, tùy thời đều có
thể đâm vào.

Người đàn ông này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc (

国), tóc ngắn, đôi mắt lấp lánh hữu thần, trên người mặc tây trang màu đen
sạch sẽ, cà- vạt mang rất thẳng. Ông ta thoạt nhìn giống như là một vị nhân
sĩ thành công rất có tu dưỡng, không hợp với ngục giam âm u ẩm ướt này,
dường như là một vòng mặt trời trong bóng tối, tia sáng chói mắt.

Biểu tình của Hoàng Dật vẫn bình tĩnh, đối diện với người đàn ông

trung niên, hai người đều không nói gì, tựa như đang tiến hành một trận đấu
ánh mắt. Tia chớp ngoài cửa sổ chợt lóe chợt tắt, chiếu ra cái bóng của bọn
họ mờ ảo không rõ, tiếng mưa rơi càng làm tăng thêm bầu không khí đầy
áp lực này.

Bỗng nhiên, người đàn ông trung niên chậm rãi vươn hai tay.

Bàn tay của Hoàng Dật cũng nắm chặt, làm tốt chuẩn bị ra tay.

Một hồi đại chiến, không cách nào tránh được!

Sau một giây, hai bàn tay của người đàn ông trung niên vỗ vào cùng

nhau -- "Bốp bốp bốp!"

Vỗ tay!

Người đàn ông trung niên dĩ nhiên lại vỗ tay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.