ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 1781

đều đang dùng bữa, mùi cá bốn phía. Hoàng Dật cũng được thôn trưởng
mời tới nhà ăn cơm.

"La La, con mang theo đại ca ca đi ra bờ biển đi, đợi lát nữa hải yêu sẽ

hát." Lúc này, thôn trưởng quay sang đứa cháu trai mười hai mười ba tuổi
nói.

"Dạ!" Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mang theo Hoàng Dật rời

đi.

Đứa bé dẫn Hoàng Dật đi tới bãi cát cạnh biển, sau đó ngồi xuống,

lẳng lặng chờ đợi.

Lúc này, trăng tròn và bảy ngôi sao treo ở trên cao, chiếu ra quang

mang sáng tỏ, ngoài khơi là một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh có tiết tấu
của sóng biển vang lên.

"Đại ca ca, chổ của anh có vui không?" Lúc này, đứa bé trai bỗng

nhiên hiếu kỳ mà hỏi.

"Ừm, rất vui vẻ." Hoàng Dật gật đầu, " Thành phố của chỗ đó có thể ở

mấy trăm vạn người, có nhà lầu cao tới mấy trăm mét, có bán đủ loại đồ
vật."

"Oa, em được muốn đi xem." Đứa bé trai hai mắt sáng ngời, cực kỳ

hâm mộ nói, "Thế nhưng cả nhà em đời đời đều ở chổ này, cả đời chúng em
đều chỉ có thể vượt qua trong cát và biển, em chỉ nghe người lớn nói qua về
thành phố xa xôi, em thật muốn đi xem."

"Rất nhanh sẽ có, anh sẽ xây một cái cảng ở chổ này, đến lúc đó em là

có thể thấy cái gì là thành phố lớn." Hoàng Dật sờ sờ đầu của đứa bé nói.

"Bất quá chỉ cần hải yêu vẫn còn, vậy cảng này xây xong cũng vô

dụng, thuyền có lớn mấy mà gặp phải hải yêu cũng xong đời, trừ phi là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.