ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 1797

"Đi nhanh đi! Hy vọng lần này bắt được nhiều một chút, như vậy có

thể không cần ra khơi." Lúc này, một người khác quay đầu nhìn biển rộng,
chờ mong nói.

Kế tiếp, đoàn người cấp tốc trên một chiếc thuyền buồm, sau đó điều

chỉnh buồm, hướng ra phương xa, biến mất trong biển rộng vô tận.

Trời dần dần sáng, Hoàng Dật bình tĩnh đứng trên boong thuyền nhìn

ra phương xa, lúc này hắn đã hoàn toàn không nhìn thấy đường ven biển,
bốn phương tám hướng khắp nơi đều là nước biển mênh mông vô bờ, làm
cho người ta cảm giác nhỏ bé không gì sánh được. Chỉ cần phiêu lưu trong
đại dương, loại cảm giác cô tịch này sẽ làm một người hoàn toàn tuyệt
vọng. Trước khi bị bỏ tù, hắn trong một lần chấp hành nhiệm vụ, cũng gặp
phải loại cục diện này, thiếu chút nữa đã chết trên biển.

" Cá ngừ thật màu mỡ! Đáng tiếc số lượng quá ít, nếu không chúng ta

giăng lưới tại đây luôn rồi." Đúng lúc này, một thủy thủ kinh nghiệm phong
phú, nhìn một chỗ nước biển cảm khái một tiếng.

Hoàng Dật cũng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy phía dưới, mơ hồ có vài

con cá nhỏ đang bơi, là một loại cá ngừ, chỉ bất quá không thấy được rõ
hình cá, phỏng chừng con lớn đều ở khu vực nước sâu. Loại cá nhỏ này bắt
cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa số lượng quá ít.

Lúc này, đoàn người tuy rằng biểu hiện ra rất bình tĩnh, nhưng nội tâm

của bọn họ đều tràn ngập khẩn trương, thuyền buồm càng ngày càng đi ra
xa, không biết sẽ gặp phải mỹ nhân ngư hải yêu lúc nào. Nhưng trước khi
bắt được cá, bọn họ vẫn phải tiếp tục tiến tới.

Rốt cục, đường viền của mặt trời, từ phương xa dần dần hiện ra, chiếu

ra ánh rạng đông đầu tiên của sáng sớm, chiếu sáng vùng biển rộng này,
tuyên bố một ngày mới đã đến. Theo ánh mặt trời mọc lên, mặt biển cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.