ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 186

vẫn là từ ái vô tận.

Hoàng Dật buồn cười, hắn trước đó quả thật không nghĩ qua vấn đề

này, còn tưởng rằng là hệ thống đặt ra mèo mẹ đem hắn sinh ra, không ngờ
rằng phía sau việc hắn sinh ra, dĩ nhiên thật sự có một câu chuyện.

"Con là thú vương, em gái của con là thú linh, huyết thống của các con

đều là cao nhất, cũng chỉ có thần thú như ta, mới có thể gieo rắc ra huyết
thống ưu tú như vậy!" Cái đầu kia từ ái nhìn Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ
trong lòng của hắn, lúc này mèo trắng nhỏ cũng mở to mắt ra, hiếu kỳ nhìn
chằm chằm cái đầu này.

"Vậy mẹ của tôi đâu? Mẹ đã chết sao?" Hoàng Dật nhanh chóng hỏi,

một lòng lo lắng lên.

"Ừa, đã chết." Thần thú gật đầu, ánh mắt ôn hòa như cũ, nhưng ở chỗ

sâu trong ánh mắt này lại cất dấu một tia trêu cợt, có chút già mà không
nghiêm.

Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ sắc mặt ngẩn ra, dường như thế giới sụp

đổ!

"Vậy ông vì sao không đến sớm một chút? Với năng lực của ông, hoàn

toàn có thể nổ nát thế giới này! Muốn cứu mẹ cũng dư dả!" Hoàng Dật
thống khổ mà hỏi.

Thần thú giả ra hình dạng lực bất tòng tâm, tiếc nuối nói: "Không, ta

không cách nào ra tay tại thế giới này, bởi vì cái này là quy tắc của thế giới!
Lực lượng của thần không cách nào can thiệp thế giới này, đừng nói là ta,
cho dù là Thời Gian Chi Thần, Không Gian Chi Thần, Tử Thần, Sinh Mệnh
Chi Thần những đại nhân vật này, đều không thể vượt qua cái quy tắc này."

"Ô ~ oa ~" Lúc này, nước mắt thật vất vả mới ngừng được của mèo

trắng nhỏ lại chạy ra, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, oa oa khóc lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.