ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 379

tiêu bản của động vật quý hiếm, đồ cổ, mô hình địa cầu tinh vi, trước cửa
sổ còn có một kính thiên văn, hướng lên vũ trụ tinh không.

Từ khí chất và bài biện trong phòng của ông lão này mà xem, ông lão

này hẳn là một lão học giả, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, suốt ngày
đóng cửa nghiên cứu quyển trục ố vàng cổ xưa, thăm dò lịch sử lâu đời
mênh mông. Các câu truyện của những người ngâm thơ rong kể trong quán
rượu trên đại lục này, đại đa số đều xuất từ trong tay những người như thế,
cũng chỉ có bọn họ mới có thể viết ra lịch sử nghiêm cẩn chính thống.
Những người ngâm thơ rong ấy, bất quá chỉ là đem lịch sử do bọn họ viết ra
thêm mắm thêm muối một phen, dùng tình tiết sinh động hấp dẫn những
người nghe.

"Người tuổi trẻ, cậu đi nhầm chỗ rồi!" Ông già hòa ái nói.

"Cái này không phải chổ học tập kỹ năng sao?"

Ông già mỉm cười: " Chổ học tập kỹ năng ở mấy tầng dưới, nơi này là

chổ học tập kỹ năng của nghề nghiệp hi hữu."

"Tôi cũng là người chơi có nghề nghiệp hi hữu, nghề nghiệp của tôi là

phán quan." Hoàng Dật bất đắc dĩ cười, nghề nghiệp hi hữu quá ít, thế cho
nên mới bị quên lãng.

"Hả? Cậu là người có nghề nghiệp hi hữu?" Hai mắt đục mò của ông

già đột nhiên sáng ngời, nổi lên hứng thú quan sát Hoàng Dật một phen,
"Vậy vào đi!"

Hoàng Dật gật đầu, đi vào thư viện cổ xưa này.

Ông già chậm rãi đóng cửa lại, tập tễnh đi tới trước một giá sách, hai

tay gầy khô tìm tìm một hồi ở trên, lấy ra một quyển sách thật dày, mặt trên
dính đầy bụi, hiển nhiên đã rất lâu không được mở qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.