ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 522

phẩy. Bộ lông cả người bẩn vô cùng, tựa hồ là một con mèo lưu lạc, làm
người thương tiếc.

"Mày cũng không có nhà sao? Chúng ta cùng nhau làm bạn đi!"

Hoàng Dật mỉm cười với nó, cúi người đem nó ôm lên.

Mèo trắng nhỏ ngoan ngoãn để Hoàng Dật ôm, rất yên tĩnh, không ồn

ào không ầm ĩ, móng vuốt còn chăm chú ôm cánh tay của Hoàng Dật,
dường như cần một chổ dựa.

Hoàng Dật vuốt bộ lông của nó, giống như vuốt mèo trắng nhỏ trước

đây vậy, mềm nhẹ thoải mái. Vuốt vuốt, hắn dần dần buồn ngủ, ngồi trên
ghế dài nặng nề thiếp đi, con mèo nhỏ cũng cuộn mình trong lòng của hắn,
cùng nhau ngủ.

Ánh trăng yên tĩnh, chảy xuôi xuống hoa viên yên tĩnh, trong hoa viên

yên tĩnh, chảy xuôi hồi ức của rất nhiều năm sau.

. . .

Khi Hoàng Dật mở mắt ra, bầu trời đã trắng sáng, bóng đêm gần lui,

ánh bình minh đang đến. Kinh Cức thành gần nghênh đón một ngày mới,
những người bán hàng vất vả cần cù đã rời giường, bắt đầu chuẩn bị công
việc của một ngày mới.

"Meo meo~" Con mèo nhỏ bỗng nhiên kêu một tiếng, nó ngửa đầu

nhìn Hoàng Dật, lắc lắc đuôi, tựa như rất cảm ơn hắn đã cùng mình vượt
qua một đêm lạnh. Sau đó nó liền nhảy xuống khỏi cái ôm ấp của Hoàng
Dật, đi vào chỗ sâu trong hoa viên, dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Một người một mèo bình thủy tương phùng, vượt qua một đêm quạnh

quẽ, cứ như thế mà rời đi. Hoàng Dật cũng đứng dậy, duỗi lưng một cái,
đóa hoa trong hoa viên thấm ra giọt sương, trong không khí tràn ngập mùi
hoa tươi mát, hít sâu một hơi, cả người tinh thần thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.