ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 521

không tìm được, loại cảm giác này rất ngây ngô, giống như một thiếu niên
không dám mở miệng nói ra bí mật, giấu ở đáy lòng, không thể nói ra được.

Hắn cứ nhìn chằm chằm cái bóng của thiếu nữ như vậy, nhìn chằm

chằm hồi lâu, không nhúc nhích, dường như một pho tượng trong hoa viên.
Thiếu nữ phía sau song cửa rốt cục là bộ dáng gì? Cô ấy bao nhiêu tuổi tác?
Cô ấy tên gọi là gì?

Hoàng Dật bỗng nhiên muốn đi tìm kiếm thiếu nữ sau song cửa ấy, lý

giải tất cả của cô ấy. Nhưng lúc này, ánh sáng sau song cửa sổ biến mất,
thiếu nữ kia đã tắt đèn đi ngủ.

Hoàng Dật nhìn chằm chằm cửa sổ trong bóng đêm, chậm rãi thu hồi

ánh mắt. Chút thời gian ngắn ngủi vừa rồi, lại dài như một thế kỷ vậy. Hắn
dĩ nhiên xuất hiện một loại cảm giác trước nay chưa có, lần đầu tiên sản
sinh tò mò với một cô gái.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có xuất hiện qua loại cảm giác này,

cũng chưa từng có người nào dạy cho hắn loại cảm giác này, không ai huấn
luyện hắn.

Hoàng Dật ngửa đầu nhìn bầu trời sao. Trên trăng sáng sáng tỏ, một

vòng tinh vân hình vòng cung có thể thấy được rõ ràng, màu sắc rực rỡ
quay chung quanh, tương khảm trong bầu trời đêm, dường như đưa tay là
có thể đụng. Hắn nhớ tới mèo trắng nhỏ, cách nhau đã vài tuần, không biết
em gái ở Bạch Long hồ có tốt hay không, có bướng bỉnh hay không, có
không vui hay không.

"Meo meo~" đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng mèo kêu rất

nhỏ, có vài phần tương tự với tiếng kêu của mèo trắng nhỏ.

Hoàng Dật quay đầu nhìn, chỉ thấy ở đầu bên kia của cái ghế, một con

mèo nhỏ màu trắng ngửa đầu, khiếp đảm nhìn hắn, đuôi nhẹ nhàng phe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.