ANH HÙNG KHÓ QUA ẢI MỸ NHÂN - Trang 71

theo, khi thấy nàng ngày càng chạy gần đến lưu sa, ánh mắt mị lên lợi hại.
“Nhan Ca, không nên cử động, dưới chân ngươi có lưu sa.” Hắn không
dám quấy nhiễu nàng, cách nàng khoảng mười mét liền dừng lại, thanh âm
từ chậm chạp nhắc nhở nàng. Nhan Ca sửng sốt, cúi đầu nhìn chỗ mình
đang đứng, quả nhiên phát giác nơi này so với cát sa mạc bất đồng, tựa hồ
tùy thời đều có khả năng lún vào. Nàng ngẩng đầu, hoảng sợ vô cùng nhìn
nam nhân cách đó không xa. “Không phải sợ, đứng nhúc nhích.” Hắn giọng
nói vừa phải, liền từ trên lưng ngựa bay lên không, hướng phương hướng
nàng đứng thẳng, duỗi ra cánh tay, một tay ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng.
Tiếp mũi chân một chút, người đã bay lên nhè nhẹ, tiếp theo giây, rõ ràng
đã đem giai nhân đưa đến địa phương an toàn, toàn bộ động tác liền lạc dứt
khoát, thật là tiêu sái tự nhiên, tuyệt không dong dài dây dưa. Sau một trận
thiên toàn địa chuyển, không chờ Nhan Ca phản ứng lại, nàng đầu váng mắt
hoa, nghe được tiếng nói thấp thuần ở bên tai chính mình nói nhỏ: “Không
có việc gì, Nhan Ca.” Trên mặt nàng nóng lên, đè nén tư tâm mê muội, ra
sức muốn từ trong lòng của hắn giãy thoát. Hắn nhìn nàng đã đứng vững
mới nới tay, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt nhảy lên hai tia quang cự khác
thường, khiến kiều nhan kinh hoảng có chút thất thố, lại thu lại con ngươi
trở nên nhu hòa. “Nhan Ca.” Hắn nhẹ nhàng mà gọi tên của nàng, hai chữ
này dường như kêu ngàn vạn lần, vô cùng ôn nhu, vô cùng tình thâm.
Trong lòng rung động, Nhan Ca khinh nhấc hàng mi, hàm răng trắng cắm
lấy làn môi mỏng, ngẩng đầu không nói, không xem hắn. Đằng đẵng tìm
một tháng thiên hạ hiện thời ngay tại trước mắt, có thể nào không làm
người ta bình tĩnh được, nhưng Lạc Hình Thiên cực kỳ khắc chế cảm xúc
muốn ôm nàng, mà là ngữ điệu bình thản trần thuật suy nghĩ muốn nói cho
nàng sự thật: “Ta tìm ngươi một tháng.” “Ngươi……” Nhan Ca nhìn hắn,
lòng của nàng như nhũn ra, đùi nàng cũng như nhũn ra, nàng cả người đều
như nhũn ra, thanh âm đồng dạng đang run run hỏi lại: “Ngươi tìm ta làm
cái gì?” Hắn mỉm cười, vẫn như cũ không vội vàng, không xúc động nói:
“Ngươi là nương tử của ta.” Một câu, liền làm nước mắt Nhan Ca rơi như
mưa, nàng nghẹn ngào lắc đầu, “Không phải.” “Cái gì?” Hắn hỏi. “Ta……
Ta……” Nàng không biết nên như thế nào nói rõ ràng với hắn, từ sai khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.