ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM GHÉT NHẤT - Trang 127

Sau đó một thời gian bộ phim “Lang Gia Bảng” nổi đình nổi đám,

Tam gia cùng tôi theo dõi từng tập một. Trong phim có anh bạn Phi Lưu
đẹp trai mà não ngắn, cả ngày chỉ biết bám lấy nam chính cười cười nói
nói, lúc nào cũng chỉ nói từ đơn, cứ hễ làm nũng là đòi ăn dưa mật.

Một hôm chúng tôi đặc biệt ngồi xem phim trong tư thế của một người

bình thường, tự nhiên Tam gia bắt chước ngữ điệu của Phi Lưu trên tivi nói
chuyện với tôi, giả vờ cute ngốc nghếch, cầm một quả quýt đã bóc vỏ nói
“chua” rồi chia cho tôi một nửa và bảo “ăn”.

Tôi dựa lưng lên sofa đá vào mặt gã: “Một ngày nhà ngươi ăn những

ba quả dưa mật, cút ra đi!”

7.

Chúng tôi ở tầng tám. Hồi đó là mùa hè, tự nhiên trong nhà có muỗi.

Tôi hỏi Tam gia có cần phòng chống hay có biện pháp gì không, Tam

gia chường bản mặt mơ màng hỏi tôi chẳng phải trong nhà vẫn còn hay
sao? Thấy đề tài đã bị kéo xa vạn dặm, tôi bộc trực nói với gã: “Em nói là
phòng chống muỗi!”

Tam gia thản nhiên nói: “Người ta thường nói muỗi không bay cao

được tới vậy, mà nếu đã có con muỗi nào cừ khôi đến mức có thể bay lên
cao lên đến đây thì chắc nó cũng chẳng sợ loại thuốc diệt muỗi nào đâu!”

Ấy thế mà tôi lại bị gã thuyết phục…

Nhưng hôm sau Tam gia thấy trên mặt tôi có mấy vết muỗi đốt nên lúc

đi làm về vẫn vào hiệu thuốc mua cho tôi thuốc bôi cho đỡ ngứa. Loại
thuốc này là tinh dầu bạch đàn chanh gì gì đó, tóm lại vẫn với cách điều
chế quen thuộc và mùi hương cũng quen thuộc nốt.

Đúng vậy, chính là mùi nước tiểu của ve ở trường đại học Hạ Môn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.