ÁNH SAO CHIỀU - Trang 249

cảm thấy thế nào, sự hiện diện của mình ở đấy cũng cần, vì nếu không mọi
việc sẽ tồi tệ thêm, chắc chắn là vậy. Và nếu... Giọng anh vang lên đều đều.

Alex chợt nảy ra ý kiến:

- Anh muốn đi xem một vòng không?

- Khu ICU này à? - Jimmy có vẻ sửng sốt trước đề nghị của cô.

- Đi được không?

- Nếu có người hỏi, tôi sẽ bảo anh là bác sĩ ở ngoài đến thăm - Nhưng

nếu gặp trường hợp bệnh khẩn cấp, anh đừng nhúng tay vào nhé! - cô đưa
cho Jimmy một chiếc áo choàng trắng. Người anh trung bình nhưng lực
lưỡng, nên mặc chiếc áo vào hơi khó khăn, tay có hơi ngắn. Nhưng chắc
chắn cũng chẳng ai để ý. Ở đây, vấn đề người ta quan tâm là công việc chứ
không phải cách ăn mặc.

- Đừng lo, nếu có trường hợp như thế tôi sẽ bỏ chạy ngay.

Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, Alex cũng không bị gọi vì một ca đặc biệt

nào trong lúc cô đưa Jimmy đi quanh khu vực và giải thích cho anh nghe
trong mỗi trường hợp, mỗi tình thế, và cách săn sóc chữa trị cho những
bệnh nhân tí hon đang nằm trong các lồng nuôi, nhỏ đến nỗi hầu hết không
có đến tã lót. Anh chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều ống thở, nhiều máu me,
hay nhiều trẻ sơ sinh bé nhỏ đến thế. Bệnh nhân bé nhỏ nhất đang điều trị
tại đây cân nặng chỉ một cân rưỡi Anh, và chắc chẳng sống được. Alex giải
thích cho Jimmy biết cô từng có ca với những đứa trẻ nhỏ hơn thế nữa. Cơ
hội sống sót của chúng gia tăng thêm theo trọng lượng, nhưng những đứa
bé to lớn cũng có những hiểm nguy nữa. Jimmy thấy lòng đau thắt khi nhìn
thấy những bà mẹ sờ soạng mấy ngón tay, ngón chân bé tí ấy, chờ đợi một
cơ may nào đó. Nỗi sung sướng nhất của họ khi sinh được đứa bé, giờ đã
biến thành một điều hết sức kinh khủng mà đôi khi họ phải sống trong
nhiều tháng mới dần dần nguôi ngoai được. Đối với anh, đó là sự căng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.