ÁNH SAO CHIỀU - Trang 292

- Đúng vậy. Nó là tất cả những gì tôi hiện có. Cuộc sống của tôi sẽ chẳng

còn giá trị gì nếu tôi mất nó – từ mối liên hệ tình cảm mà ông vừa tìm thấy
với Taryn, Coop chợt nghĩ đến sự khắc khoải đau đớn của mình nếu bị mất
đứa con gái ấy. So với khoảng thời gian Valerie từng sống với con, nỗi đau
đớn cho sự mất mát như thế chắc không sao tưởng được. Valerie hình như
cảm tưởng được và thấy cảm động trước niềm trắc ẩn vừa chợt lóe lên trong
lòng Coop kể từ sau tai nạn của Jimmy.

- Bà ở góa như vậy được bao lâu? – Coop tò mò hỏi.

- 10 năm. Có thể là mãi mãi. – Bà mỉm cười đáp. Người phụ nữ này đã

tìm được sự bình an trong lòng mình trước bàn tay của định mệnh. Bà đã
đầu hàng dưới sức mạnh của số mệnh và tìm cách sống thoải mái với nó.
Không có chút gì buồn thương hay thống khổ ở bà ta cả. Một phụ nữ có cá
tính mạnh, Coop thầm nghĩ

- Tôi cũng quen với chuyện đó rồi.

- Có bao giờ bà nghĩ đến chuyện đi thêm một bước nữa không? – dưới

tán cây cạnh hồ bơi trong một ngày tháng 6 nóng ấm, cuộc trao đổi những
suy tư và ý nghĩa của cuộc sống giữa Coop và Valerie nghe có vẻ kì quặc.
Bà ta đủ già dặn để nhìn rõ mọi việc, nhưng chưa già đến mức độ mất đi
niềm say mê đối với cuộc sống hay không biết thưởng thức niềm vui, hạnh
phúc của nó. Ông thấy thoải mái khi chuyện trò với Valerie và trông bà ta
như trẻ hẳn so với tuổi hiện tại của bà.

- Tôi chẳng hề nghĩ đến chuyện tái giá – Valerie thành thật đáp. – Mà

cũng chẳng để ý đi tìm kiếm. Lúc nào tôic ũng cho rằng nếu có một người
đó thật, ông ta sẽ tìm đến tôi. Nhưng chẳng có ai cả. Cũng chẳng sao. Tôi
đã từng có một người chồng rất tốt, mà tôi cũng chẳng cần một người nào
khác.

- Có thể sớm muộn rồi cũng có một người nào đó làm bà ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.