ANH SẼ CƯỚI EM THÊM NHIỀU LẦN NỮA - Trang 148

Tôi chỉ có cách đơn giản. Tự hỏi mình: Có vui không? Nếu vui tức là điều

đó làm cho tôi hạnh phúc.

Vậy thôi!

Vậy thì cớ gì tôi cứ đi kiếm tìm chuẩn mực hạnh phúc của người khác để

làm khó cho mình?

Họ có một công việc tiền tỉ, tôi có một đam mê đeo đuổi.

Họ có nhà đẹp tôi có ngôi nhà lúc nào cũng ríu rít tiếng “Bố ơi, Pi yêu bố

lắm!”

Họ có xe ô tô, tôi có Vespa pành pành về đến sân nhà, trên tầng tư đã nghe

giọng em Cún: A, bác Tú về!

Họ có vợ đẹp như người mẫu, chân dài đến nách, tôi có vợ béo đêm lạnh

thế này ôm ấm phải biết, chân ngắn hơn chân tôi nên đuổi không kịp tôi.

Và dám chắc, họ sẽ không có Pi Nhắng được nhiều người yêu thương thế

này đâu.

Nói thế chẳng hóa ra tôi đang AQ tự thỏa mãn với những gì mình có kiểu

củ chuối: Ta về ta tắm ao ta/ Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn chăng?

Không!

Tôi không có sự tự hào quá thai ấy!

Tôi chỉ có những giới hạn hạnh phúc mà tôi xứng đáng có được.

Đó là một công việc thu nhập bằng đúng những gì tôi cống hiến, bằng

đúng những gì năng lực tôi có được. Khi nào năng lực thực tế của tôi cỡ
Bill Gates, tôi sẽ đòi lương triệu đô. Còn tôi bây giờ, chỉ là tôi. Lương tính
triệu đồng. Thì sao cứ muốn tiền tỉ khi mà khả năng của tôi chỉ đến thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.