Gió lùa chênh chao
Cà phê nguội đắng
Cả vào chiêm bao...
“Thôi về đi, đường trần đâu có gì? Tóc xanh mấy mùa?”
(Trịnh Công Sơn)
Cũ rồi. Nhạt rồi. Tình xưa chết rồi. Tóc xanh được bấy nhiêu mùa? Thôi,
về thôi!
Tình 11 năm ấm đượm nghĩa tử sinh bây giờ nguội lạnh. Nhìn lại còn
quay quắt, rưng rưng. Đau đến thắt lòng mỗi khi chạm mặt. Vẫn nói cười
mà chỉ như áo quần diêm dúa. Vẫn anh em mà chỉ như kính thưa, kính mến.
Vẫn là đó thôi nhưng chỉ còn như vỏ bọc vô hồn. Đôi lời quan tâm nhưng
chỉ là sự quan tâm xã giao. Ngột ngạt khi nhận ra khoảng trống lớn quá tầm
mắt.
Có nhiều trạng thái xảy ra khi bạn đối diện với một tình yêu đang chết
dần. Một tình yêu mà bạn ngỡ là vĩnh cửu. Nó không phải là tình yêu trai
gái. Nó là tình yêu của hai người bạn thân với nhau. Thân đến mức cuộc đời
hai người gắn kết lại với nhau. Một phần lớn đời của cuộc đời bạn chứa
đựng một phần lớn cuộc đời của người đó. Bạn đã từng nghĩ mình đang làm
mọi điều vì người đó. Bạn cũng đã từng nghĩ tình bạn này là vĩnh cửu. Có
khi bạn nhắm mắt xuôi tay thì bạn cũng muốn người đó sẽ ở bên bạn (cùng
với vợ, chồng, con cái của bạn). Nhưng một ngày, không, là một chuỗi
ngày, bạn và người đó cứ nhạt dần, nhạt dần đi. Khoảng cách của hai người