Họ – những người trong vỏ bọc phụ nữ nhưng chẳng phải là phụ nữ – là
ai? Họ không có lấy nổi một người bạn thân. Vì sao thế? Vì họ không
chơi được với ai, họ không chia sẻ được với ai, chính xác, họ không có nhu
cầu chia sẻ với bất cứ ai, chính xác, họ không có. Họ thích làm việc một
mình. Mọi mối quan hệ đều bằng nhau. Không ai hơn ai. Không thân thiết
với ai. Họ là một cá thể không cô đơn dù không có bạn thân. Không cô đơn.
Không khi nào họ cảm thấy cô đơn. Kỳ lạ không? Vì họ có những toan tính,
bận bịu với những toan tính riêng của họ. Họ sợ phải chia sẻ. Có lẽ, đó là
cái duy nhất khiến họ sợ.
Phải, họ không sợ bất kể một thứ gì khác ngoài sự phải chia sẻ với ai đó.
Họ không có nhu cầu chia sẻ. Họ không sợ bất cứ một điều gì. Với họ. Tất
cả những việc xảy ra dù thế nào cũng có thể giải quyết được hết. Ngưỡng
mộ họ là điều mà nhiều chàng trai (trong đó có cả bố Pi) đã từng. Vì thấy ở
họ sự dũng cảm, bản lĩnh hơn người và rất khác biệt với đa số những phụ
nữ khác. Nhưng nếu tỉnh táo hoặc chơi lâu, sẽ thấy lạnh toát người, sẽ thấy
sợ hãi họ. Dù họ chẳng làm gì ta nhưng dường như ta đang gặp một con
người không có trái tim.
Họ không có trái tim thật. Họ chỉ có cái bộ phận bơm máu lên thôi. Làm
những nhiệm vụ đúng nghĩa đen của nó. Ở họ không có sự yêu thương nào
hết. Tất cả đều được đổ đồng, cào bằng và xét trên mức độ ích lợi cho bản
thân họ.
Vậy họ có yêu không? Có! Họ có yêu chứ! Họ yêu như những người
bình thường khác. Nhưng tình yêu ấy không có chút nào mù quáng cả. Mà
rất tỉnh táo! Thực sự là rất tỉnh táo. Họ cắt đặt, lên lịch tình yêu một cách
hoàn hảo. Họ yêu một chàng trai 5 năm, 10 năm hay lâu hơn thế cũng được.
Họ thờ ơ nếu như chàng trai của họ còn mơ tưởng đến một cô gái nào khác
ngoài họ. Họ chỉ mỉm cười khi có ai đó tố giác chồng họ đang cặp với em
này em kia. Họ chẳng quan tâm. Trừ khi chàng trai ấy nói ra quyết định bỏ
họ. Cái đó mới khiến họ điên lên. Nhưng nếu họ không thu xếp được chàng