trai ấy ở lại với họ được, họ sẽ chấp nhận cho chàng trai đó ra đi. Họ có thể
buồn. Nhưng đó là cái buồn vì đánh mất một vật sở hữu thay vì buồn vì tình
yêu ra đi. Nếu ở họ có sự hiếu thắng, họ sẽ càng tỉnh bơ và làm những điều
chứng tỏ họ vững vàng. Là vì họ hiếu thắng chứ không phải vì họ diễn một
vai vững vàng trong kh họ đang vỡ vụn. Giá như họ vỡ vụn, họ sứt mẻ thôi
cũng được thì đã là chuyện khác. Nhưng không, họ chỉ là hiếu thắng. Phải,
hiếu thắng!
Họ cũng sẽ có con. Tất nhiên! Bằng cách này hay cách khác họ sẽ phải có
con như việc hít thở không khí hàng này. Nghiễm nhiên thế! Nhưng đứa
con được sinh ra không phải bằng sự đau đớn, hoang mang, sợ hãi hay lúng
túng như hàng triệu bà mẹ khác. Họ sinh con ra và bắt đầu công cuộc cài
đặt đời sống cho con mình. Biến con mình thành thứ đồ trang sức của họ.
Tức là đứa trẻ phải sạch sẽ, học giỏi, sau này giỏi giang... Họ yêu con bằng
thứ tình yêu chăm sóc và bảo quản... đồ trang sức. Nghe giống như chuyện
lạ mà không lạ chút nào. Vì đã có cả trăm đứa trẻ đang bị lớn lên theo kiểu
đó hàng ngày. Những đứa trẻ chỉn chu và phải sống theo sự dàn xếp của mẹ.
Từ việc phải giữ quần áo luôn sạch sẽ, luôn mặc quần áo hàng hiệu cao cấp
(nếu họ đủ kinh tế) đến việc phải học thật giỏi để họ có thể... vênh mặt với
đời. Đến việc chúng phải yêu và cưới người phụ nữ môn đăng hộ đối...
Và rồi, họ có cách (họ gọi là yêu) quan tâm đến đứa con của mình như
thể nó là thứ đồ vật thuộc sở hữu của họ. Họ cũng sẽ giận điên lên nếu như
đứa trẻ ấy tìm cách thoát ra khỏi vòng tay (hay vòng vây?) của họ.
Người phụ nữ như vậy không nhiều nhưng là có.
Là có vừa đủ cho những bất hạnh của người đàn ông.
Là có vừa đủ cho nỗi xót xa khi thấy những đứa trẻ tội nghiệp như thế.
Nếu bạn đã từng gặp, bạn sẽ giống như tôi, cảm thấy lạnh ngắt. Cảm
thấy sợ hãi. Cảm thấy bất lực.