ANH SẼ MÃI YÊU EM NHƯ VẬY! - Trang 126

Trong lúc mơ hồ đó, hiếu kỳ lại không dám đụng vào gì đó, là cấm kỵ,

là đỏ mặt, là mê hoặc, là lẩn tránh, là mỗi người bị phát tới tay một tờ giấy
trắng, vẽ lên là không thể xóa hay sửa. Cho nên phụ nữ luôn thận trọng,
vừa làm rơi bút, lại có cảm giác, tờ giấy này, không thần thánh như họ
tưởng.

Về trường học, Thẩm Mộc Tinh nhớ em trai nên lại chạy về nhà.

Phí nằm viện lớn, mẹ đón Thẩm Minh về nhà để chăm sóc, mua thuốc

như trong bệnh viện, để ba của Hạ Thành mỗi ngày đến truyền nước cho
nó, ba của Hạ Thành đang làm nha sĩ, trước cũng học qua ngành y hai năm,
so với y tá trong bệnh viện còn tốt hơn, trước đây Thẩm Mộc Tinh ngã
bệnh đều la hét tìm ba Hạ tiêm, bởi vì ba Hạ tìm mạch máu rất chuẩn, tiêm
không đau.

Thẩm Mộc Tinh ngồi xe buýt về nhà, thấy Hạ Thành đã ở đó, cậu

nghe nói Thẩm Minh bị thương, từ Hàng Châu về gấp, lo lắng muốn chết,
Thẩm Minh khôi phục cũng không tệ lắm, lần đầu tiên trong đời có cảm
giác được mọi người cưng chiều, ngồi trên giường rung đùi đắc ý khoác lác
với Hạ Thành, thấy Thẩm Mộc Tinh vào cửa, lập tức ngừng nói, cúi hai vai,
nửa khép mắt, bộ dáng bệnh nhân suy yếu.

Thẩm Mộc Tinh gọi một tiếng “Bác Hạ”, ba của Hạ Thành vui mừng

tán gẫu vài câu với cô, đánh cờ với ba của Thẩm Mộc Tinh, trong phòng
chỉ còn lại Thẩm Minh, Thẩm Mộc Tinh và Hạ Thành.”

Hạ Thành để tóc hơi dài, mặc áo khoác màu trắng, lúc nhìn Thẩm Mộc

Tinh trên mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt và tay cũng không biết để đâu
cho tốt, ngược lại Thẩm Mộc Tinh rất thoải mái đi qua vỗ vai cậu.

“Trở về lúc nào?”

Qua lần trước ở nhà Hạ Thành không vui, hai người không liên lạc với

nhau. Hạ Thành không ngờ cô sẽ chủ động nói, nhất thời không biết làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.