ANH SẼ MÃI YÊU EM NHƯ VẬY! - Trang 246

Tiếng ông thợ may vang vọng trong căn tiệm mười mấy mét vuông,

Thẩm Mộc Tinh rúc vào ngực Nghiêm Hi Quang, không dám khóc lớn
tiếng, khóc sụt sùi khàn khàn.

Lồng ngực Nghiêm Hi Quang phập phồng kịch liệt, anh đang ngủ,

thân trên ngay cả cái áo cũng không mặc, chỉ mặc quần ngủ dài màu trắng,
cánh tay thuộc về đàn ông trẻ tuổi kéo cô, lấy tay vuốt vuốt trán chật vật ẩm
ướt của cô.

"Mộc Tinh... Em muốn dọa anh sao, đến cùng thế nào?"

"Xuỵt ——" Thẩm Mộc Tinh khóc sụt sùi, hình như nghe thấy tiếng

lẩm bẩm của ông thợ may già, tranh thủ thời gian ra hiệu lên lầu.

Nghiêm Hi Quang nắm tay cô, nửa ôm, nửa dẫn cô lên lầu.

-----

Ngoài cửa sổ là đêm đen, Thẩm Mộc Tinh đi chân đất, ngồi trên

giường của anh, ga giường mềm mại bị anh giẫm ở lòng bàn chân, dùng
đầu gối chống lấy cánh tay, hai tay bưng cho cô một ly nước nóng, cô nhẹ
nhàng thổi, cúi đầu dí sát môi, uống một ngụm nhỏ cho ướt môi.

Nghiêm Hi Quang cầm một tấm khăn lông khô chụp lên đầu cô, lau

tóc vụng về thay cô, giống như mới nhặt được một đứa bé lang thang trên
đường.

"Đến cùng chuyện gì xảy ra? Sao không ở nhà?"

"Hả? Mộc Tinh, nói cho anh biết."

Thẩm Mộc Tinh sợ bị bại lộ ngón chân giật giật, lại uống một hớp

nước, nhìn ra được đang cố gắng bình phục tâm tình của mình.

Cô lắc đầu, không nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.