Thẩm Mộc Tinh không chịu được lắc đầu cười khổ, cô gần như có thể
tưởng tượng ra được cảnh anh tìm mảnh giấy khắp nơi, sau đó vội vàng
viết xuống mấy chữ rồi đi, không giữ nắp bút lại không giống tính cách
trầm ổn của anh, hẳn là thật sự có việc gấp bị gọi về.
Anh thật đúng là mười năm khôn ngoan ngu trong chốc lát, gửi một
tin nhắn không phải xong rồi sao.
Nhìn lại mảnh giấy kia mười mấy giây, Thẩm Mộc Tinh mới giật mình
hiểu ra miệng nở nụ cười, lập tức thu hồi nụ cười, nhìn chữ của anh, vẫn do
dự không biết nên ném đi không.
Điện thoại di động vang lên, là Tiểu Trịnh gọi đến, cô theo bản năng
nhận, giọng điệu Tiểu Trịnh khiến người khác thoải mái vang lên:
"Người đẹp, tan làm thôi, Thâm Quyến cả đống người độc thân điên
cuồng làm việc rồi, không thiếu một người như em đâu!"
Thẩm Mộc Tinh bị anh ta chọc cười: "Có gì à?"
"Em quay đầu xem." Tiểu Trịnh nói.
Thẩm Mộc Tinh quay người lại, ngoài ý muốn trông thấy Tiểu Trịnh
đứng ở cửa, lắc lắc cành hoa hồng trong tay về phía cô.
Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình, nắm mảnh giấy kia, ném vào thùng
rác, sau đó lại hoảng hốt nhìn thùng rác kia.
Cứ việc thời gian qua đi rất nhiều năm về sau, ném đồ của anh giống
như ném đi bảo bối, cho dù chỉ là một mảnh giấy có chữ viết của anh.
Thật sự là bị coi thường lại buồn cười.
Thẩm Mộc Tinh đi qua, Tiểu Trịnh đưa hoa hồng cho cô, cô nhận lấy,
ghét bỏ nhìn bông hoa kia: "Thật keo kiệt."