ANH TRAI EM GÁI - Trang 20

Tôi thầm nghĩ nhất định Hồ Khả tin rằng tôi sẽ gọi ngay cho nàng; vậy là
buổi tối hôm đó, tôi quyết tâm kìm chế chưa gọi vội. Qua mấy ngày, để
nàng chờ đợi đến sốt ruột hãy gọi thì mới có hiệu quả.
Ha ha, mình đúng là người có chỉ số IQ cao.
Giống như người vừa trúng số độc đắc, suốt đêm tôi không tài nào ngủ
được, gần sáng mới thiếp đi.
Hôm sau là ngày cuối tuần, khi tôi tỉnh dậy thì đã trưa, ý nghĩ đầu tiên ập
đến là cảnh đi ăn sáng cùng Hồ Khả. Ý nghĩ đó bám riết lấy tôi thực dễ
chịu, nó khiến toàn thân tôi lâng lâng như không trọng lượng.
Bật dậy, phát hiện thấy cửa phòng đã mở, tôi có một dự cảm không hay –
lại có ai đã vào phòng tôi!
Ra phòng khách thấy Mai Mai và An An đang ăn sáng, Mai Mai nhìn tôi
cười tinh nghịch, An An làu bàu trách tôi dậy quá muộn, Mai Mai đã nấu
cơm và giặt quần áo xong xuôi rồi.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, ăn được một nửa thì An An lại hỏi: “Anh, sao hôm
nay anh cứ cười mãi thế?”
“Thực ư?” Tôi mặc nhiên thừa nhận.
“Có phải chúng em sắp có chị dâu không?” An An hét to.
“Vớ vẫn!” Tôi chỉ nói có vậy rồi lại tiếp tục im lặng.
Đột nhiên tôi thấy cái quần bò phơi ở ban công dường như đang nhìn tôi
cười nhạo. Sống lưng đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Tôi lập tức buông bát đũa, chạy ra rút cái quần từ trên dây phơi – trong túi
quần có mẫu giấy ghi số điện thoại của Hồ Khả. Khi tôi thấy mẫu giấy
nhàu nát không còn nhìn ra chữ gì, nỗi tuyệt vọng khiến tôi choáng váng
như bị đánh một cú vào đầu. Tôi kêu lên: “Khổ thân tôi thế này!”
An An ngơ ngác nhìn vẻ thất thần của tôi. Mai Mai vẫn mở to đôi mắt vốn
tĩnh lặng của nó nhìn tôi một cách vô tội. Tôi lặng nhìn hai đứa em sinh
đôi, lại nhìn mẫu giấy nhàu nát không còn đọc được chữ gì trong tay, muốn
bật khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.