ANH TRAI EM GÁI - Trang 216

“Lần cuối được không?”. Lần này tôi thực sự cầu xin nàng. Tôi sợ vẻ mặt
lạnh lùng của nàng, sợ bị từ chối.
“Dương Dương!”. Tiếng nàng yếu ớt. Tôi không nói gì, tôi ôm nàng chặt
hơn, mấy sợi tóc của nàng vờn má tôi nhồn nhột.
Chúng tôi đứng cạnh cổng trường, ôm nhau khóc lóc dưới trời mưa gió, bất
chấp người qua lại, giống như hai kẻ mộng du. Mấy phút sau tôi đang định
nói chúng mình quay lại với nhau được không thì Hồ Khả đã trườn khỏi
vòng tay tôi: “Đừng làm thế, người ta nhìn thấy không hay!”.
Tôi sực tỉnh buông tay, sửng sốt nhìn nàng, cố hiểu hàm ý câu nói vừa rồi.
Nàng muốn khẳng định một lần nữa, quan hệ của chúng tôi đã chấm hết.
Tôi bàng hoàng. “Sau này không nên gặp lại nữa phải không?”. Tôi hỏi
nhỏ. Nàng gật đầu. Nhìn giọt nước mắt vẫn đọng nơi khoé mắt nàng, tôi
cảm thấy sao mà giả dối. Nếu chia tay làm nàng đau đớn, lẽ ra nàng không
nên cố chấp như vậy. Tôi lấy cùi tay lau cho nàng. Tôi không tin nước mắt
đó là vì tình yêu. Nếu yêu tôi, nàng đã không rời xa tôi. Ý nghĩ mới loé lên
trong đầu khiến tôi trở nên cứng rắn.
Tôi lạnh lùng quay lưng , nói: “Cô đi đi!”.
Chợt nhớ ra điều gì, tôi gọi giật lại: “Chờ đã!”.
….
Hồ Khả quay đầu.
“Tôi muốn biết tại sao cô lại mắng Mai Mai?”.
Mới đầu nàng chỉ nhìn tôi, nét mặt và ánh mắt như bị màn đêm bao phủ,
hoang mang, bất ổn: “Tôi biết, cô em gái đáng yêu của anh sẽ không nói
với anh”. Hồ Khả cười nhạt, giọng châm biếm. “Bởi vì cô ta vừa vẽ vừa
lặng lẽ cho tôi biết, các người đang yêu nhau”.
Bức hoạ của Mai Mai? Nàng đã nhìn thấy bức hoạ đó? Tôi vô tình chạm
vào túi quần, đột nhiên cảm nhận được gánh nặng ấy, nó nặng nề đến mức
tôi không biết đối diện với nó thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.