ANH TRAI EM GÁI - Trang 214

nàng. - Để tránh tôi, nàng đã nghĩ ra đủ chuyện.
“Thưa cô! Làm sao lại không có sao này? Lẽ nào cô quên đêm đầu tiên của
chúng ta trên núi Ca Lạc Sơn? Cô đã nói sẽ lấy tôi?”.
Tôi thản nhiên đưa ra vũ khí cuối cùng và lại thử nhích gần nàng một lần
nữa. Không ngờ nàng lập tức tránh sang bên, hét to: “Anh vẫn không hiểu
ư? Anh vẫn đang nằm mê sao? Anh không biết rằng từ khi anh tát tôi, tôi
và anh đã không còn gì nữa”. Hồ Khả vừa nói vừa lùi lại, lắc đầu lia lịa.
“Anh không biết cái tát hôm ấy đã làm tiêu tan mọi tình cảm của tôi dành
cho anh!”. Những lời cuối cùng, nàng hạ giọng thầm thì, rồi ngồi sụp
xuống khóc như mưa.
Cái tát? Lúc này tôi mới vỡ lẽ, thì ra mấy tháng qua tôi chỉ nghĩ rằng mình
có nên tha thứ cho nàng, rằng chiến tranh lạnh giữa tôi và nàng sẽ kết thúc
bằng sự độ lượng của tôi mà chưa bao giờ có ý nghĩ Hồ Khả sẽ không tha
thứ. Tôi đã quên, trước đây, khi chưa bị tôi tát, nàng thường dụi đầu vào
ngực tôi mà nếu tôi đánh nàng, bất luận thế nào cũng sẽ không có tương lai.
Nàng nói nàng khinh nhất loại đàn ông đánh phụ nữ.
Lúc đó, tôi quả quyết không bao giờ có chuyện ấy. Tôi nghĩ dù nàng có làm
chuyện gì không phải đến mấy tôi cùng sẽ không đánh nàng, có thể tôi
không cần nàng, nhưng tôi sẽ không bao giờ đánh nàng? Đánh làm gì, hoàn
toàn không cần thiết. Và lúc đó, khi Hồ Khả bắt tôi thề rằng sẽ không bao
giờ động đến nàng, tôi lập tức giơ tay thề, với một nụ cười.
Vậy mà tôi đã đánh nàng, còn giận nàng mấy tháng liền. Tôi thậm chí
không hỏi vì sao nàng mắng Mai Mai. Tôi đánh nàng, đuổi nàng đi. Một
thời gian sau tôi thấy thiếu nàng, lại muốn tìm nàng…Từ đầu đến cuối, tôi
không ý thức được cái sai của mình là ở chỗ đã đánh phụ nữ.
Hồ Khả ngồi dưới nước mưa tháng Mười hai, gió lạnh thổi ràn rạt làm khô
dòng nước mắt rơi xuống má, lớp trước khô, lại còn lớp mới làm mặt nàng
loang lổ. Hồ Khả vẫn khóc, tiếng khóc không to không nhỏ, nhưng rất rành
rọt, thức tỉnh lương tri của tôi. Tôi nắm chặt cán ô, không biết làm thế nào
để an ủi người con gái đã từng gọi tôi là chồng đang tức tưởi khóc, ngoài
việc giương ô che mưa cho nàng. Mấy lần toan giơ tay ôm vai nàng nhưng
lại thôi vì sợ lại bị từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.