ANH TRAI EM GÁI - Trang 239

Bây giờ chỉ có một mình tôi.

Anh thân yêu!

Chúc vui vẻ!

Đây là lần đầu tiên em viết thư khi đã ngoài hai mươi tuổi, cũng là lần đầu
tiên em bộc bạch với anh nỗi lòng em: đau khổ, hạnh phúc, chân thành, giả
trá, hối hận, day dứt…

Anh có biết không? Trong cuộc đời em, ước nguyện lớn nhất là có thể gọi
anh trai của em một tiếng: “Anh!”

Lúc nhỏ, ngoài anh và em gái, không có ai chơi với em. Bởi vì em bị câm.
Trẻ hàng xóm bắt nạt em, xa lánh em. Em không biết ngoài nỗi bất hạnh
không nói được, em đã làm gì tổn hại đến chúng. Khi em vừa ra cửa, luôn
có những tiếng hét đằng sau, khi to, khi nhỏ: “Con câm! Con câm!” Chúng
gọi em như thế. Em quay mặt lại, chúng trốn hết. Đến nỗi trong em thành
phản xạ tự lúc nào: mỗi khi ra đường là có cảm giác có người đang giễu
em, chỉ trỏ vào em. Em rất sợ - em sợ tất cả mọi người, trừ người nhà.

May mà gia đình mình đối xử với em rất tốt. Mẹ đặc biệt cưng chiều em,
điều đó đã phần nào cân bằng tình cảm trong em. Ai cũng biết trong nhà
mình có hai chị em sinh đôi, cô chị điềm đạm, cô em thông minh, hoạt bát.

Em thề rằng lúc đầu em ngưỡng mộ An An. Nhìn những vị khách đến
chơi nhà vui cười với An An, An An biết hát, biết múa, em thường nghĩ, vì
sao bọn em chỉ ra đời cách nhau mười hai phút đồng hồ, vậy mà em gái lại
hạnh phúc như vậy, còn em chỉ là “con câm” ? Lúc đó em ngưỡng mộ em
gái bởi vì nó có tiếng cười lảnh lót, có giọng nói ngộ nghĩnh, dễ thương;
còn em, ngoài lòng mẹ, em không có gì hết, không ai biết đến em! Vậy là
em trở nên nhút nhát, chỉ khi gục vào lòng mẹ mới cảm thấy bình yên. Quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.