ANH TRAI EM GÁI - Trang 241

Anh có biết không? Em thường nhìn trộm anh, sau đó thầm gọi trong
lòng: Anh! Anh!

Nếu anh thích An An gọi như vậy thì tiếng gọi thầm của em cũng không ít
hơn An An. Về sau An An đi học. Có một hôm về nhà, anh bảo sau này lớn
lên anh sẽ cưới An An làm vợ, anh không thích em vì em bị câm. Đó là lần
thứ hai trái tim non nớt của em như bị bóp nát. An An chắc chưa bao giờ
nếm trãi nỗi đau như vậy, bởi vì nó chưa bao giờ không được nâng niu.
Người khác gọi em là con câm, em chỉ thấy buồn, nhưng người anh thân
thiết nhất gọi em như vậy, em không chịu nổi. Anh thấy đấy, mới năm, sáu
tuổi đầu em đã phải chịu sự bất công ở đời.

Em bị người anh trai yêu mến nhất gọi là con câm, em không trách anh,
bởi vì anh là anh trai yêu quý của em, anh làm chuyện gì em cũng tha thứ.
Em chỉ đành trút mọi sự phẫn nộ lên An An, bởi vì nó được anh yêu mến.

Khi ấy, lòng đố kỵ của em lên đến độ điên cuồng.

Tình yêu và sự ghen tuông khiến em trở nên ranh ma. Dưới vẻ ngoài bình
thản, em có một toan tính sâu xa. Mẹ muốn em và An An học vẽ, em không
có năng khiếu bẩm sinh như nó, nhưng em miệt mài hơn nó. Bởi vì em
không thể nói được, chỉ có thể dùng tay, dùng nét vẽ bộc lộ tình yêu của
em. Anh trai, tình yêu của em, đó là anh.

Em thích vẽ mặt trời, dù rằng ánh mắt trời có thể làm hỏng mắt, bởi không
thể vẽ anh một cách đàng hoàng, bởi tên anh là Dương Dương, nghĩa là mặt
trời; em say mê vẽ mặt trời.

Bây giờ em sẽ nói với anh câu chuyện em đã giấu kín trong lòng mười
lăm năm nay. Nói ra chuyện này có nghĩa tội ác của em đã bại lộ, nói ra anh
sẽ càng hận em. Nhưng nếu không nói ra, em sẽ bị lương tâm lên án suốt
đời. Em vốn định giữ kín câu chuyện này, bởi vì quả thực em rất hối hận,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.