ANH TRAI EM GÁI - Trang 41

Bài văn của em được thầy đọc mẫu trước lớp, gây xúc động lớn cho các
bạn. Nếu anh có cha… Trong ký ức của anh, cha là một từ rất xa lạ, không
thể hình dung, không thể chạm tới. Anh nghĩ nếu nhà mình không quá
nghèo thì mình đã không bỏ nhà ra đi lúc mười bảy tuổi, để đến nỗi ngày
ngày gặm bánh bao chay, mơ ước viển vông. Nếu tôi có 500 vạn đồng…
Chàng Béo đã gầy đi nhanh chóng chính trong khoảng thời gian này.
Đó là chuyện bảy năm trước, khi còn ở Thâm Quyến. Lúc đó anh tưởng
rằng ở Thâm Quyến, vàng rải khắp nơi.
Vào một đêm bảy năm trước, khi không nhặt được vàng cũng không còn
tiền mua bánh bao chay, Liêu Văn Đạo cũng từng nhìn ngắm những ngọn
đèn qua các ô cửa sổ, xót xa nghĩ, mỗi ngọn đèn là một gia đình, bao giờ
mới có một gia đình thuộc về mình?
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, dường như anh muốn ngay
lập tức cho cô một gia đình: Đừng lang thang nữa, mèo con của tôi!
Sau một hồi im lặng, An An bỗng cất giọng sôi nổi: “Có chuyện gì phải
buồn kia chứ, ngủ thôi!”
Sau đó cô chạy tọt vào phòng ngủ. Liêu Văn Đạo do dự một lát rồi vào
theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.