ANH TRAI EM GÁI - Trang 44

cô làm thế nào đối diện với cái gương vào mỗi buổi sáng. Sự xót thương
thay thế nỗi ngạc nhiên.
“Bọ con…! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!” Ngoài xin lỗi, Liêu không biết làm
thế nào bày tỏ sự ân hận của mình. Mái bờm dày che kín vết sẹo trên trán,
Liêu thấy hình như vết sẹo ăn sâu vào tim anh; con rết trên trán cô rõ mồn
một.
An An dần trấn tĩnh, hai tay ôm gối ngồi bất động. Cô không khóc nữa,
thẫn thờ nhìn những ngón chân của mình. Liêu nhìn An An ngồi co ro ở
đầu giường, thương xót muốn trào nước mắt.
An An là một con mèo lang thang, khao khát tìm ngôi nhà của mình để
được che chở, vậy mà suýt nữa đã bị anh cưỡng bức! Liêu nghĩ đến lúc hai
người mới gặp nhau, An An nhanh nhẹn như một con sâu đổi màu. Anh
bỗng cảm thấy căm ghét bản thân.
An An nghẹn ngào.
Liêu không thể chịu đựng hơn nữa, nói: “Ngủ thôi!”
Khoảng nửa giờ sau, An An mới ấm ức nói: “Nhưng anh không được quấy
rầy tôi nữa!”
“Được, được, em ngủ đi, anh thề không động đến em.” Liêu vội vã thề, tay
phải giơ cao quá đầu, vẻ rất nghiêm túc.
Một lát sau An An mới từ từ nằm xuống, không biết ngủ thiếp từ lúc nào.
Liêu nghĩ, chắc cô ấy mệt lắm.
Liêu ngắm nhìn vầng trán An An khi cô ngủ. Cô gái vừa gọi mình bằng anh
trai có khuôn mặt rất đẹp, nhưng trên trán có vết sẹo khủng khiếp. Cô ấy đã
để một bờm tóc dày che vết sẹo nhưng làm sao che giấu được nỗi đau đớn,
sợ hãi trong lòng.
Liêu không ngủ tiếp được nữa. Anh quay nghiêng, ngắm nhìn An An ngủ,
khoảng gần sáng mới thiếp đi.
An An thức dậy, sợ hãi nhìn người đàn ông lạ bên cạnh, gọi mấy tiếng mà
anh ta không trả lời. An An nhẹ nhàng trở dậy, mặc quần áo rồi chạy thục
mạng. Mãi khi chạy đến bến xe, cảm giác sợ hãi mới tiêu tan.
Đi một mình trên đường phố vắng tanh, An An thấy muốn khóc, mãi nửa
giờ sau cô mới bắt được một cái tắc xi, nói vội địa chỉ, nhắm mắt cầu mong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.