ANH TRAI EM GÁI - Trang 46

Tào Đình

Anh Trai Em Gái

Sưu tầm: CTT

Chương 8

Trận mưa bất ngờ

An An ngồi co ro trong bóng tối, khi tôi nhìn nó thì nó cũng đang nhìn tôi,
ánh mắt đầy vẻ ai oán. Tôi chưa bao giờ nghĩ một con bé suốt ngày vui
cười như An An lại cũng có những lúc buồn đến thế.
Một hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt. Nó gọi tôi, giọng khản đặc.
“Anh…” Nó vừa cất tiếng đã bật khóc, bờ vài nhỏ nhắn rung lên từng đợt,
hai tay ôm đầu gối, cái đầu bé nhỏ vùi giữa hai cánh tay
“An An… Em làm sao thế?” Tôi vội vã vùng dậy, chạy đến quỳ trước mặt
em gái, ánh trăng nhợt nhạt hắt vào nhà, chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của
nó. Tiếng khóc của nó thấu đến tim tôi. “Sao em lại đáng thương như con
Spin thế?” Tôi ôm lấy nó, mặc dù tôi đoán con bé cũng chẳng gặp chuyện
gì quá đau buồn nhưng vẫn thấy xúc động bởi dáng vẻ tội nghiệp của nó.
“Con Spin còn có người cần!” Nó nức nở, giọng nghẹn ngào.
Tôi bật cười, dỗ dành: “Em ngoan, đồng ý con Spin còn có người cần. Vậy
An An của anh sao thế? Có gã nào bắt nạt em phải không?”
Nó không nói gì, lấy cùi tay lau nước mắt, động tác quen thuộc, hơi thô
nhưng vẫn đáng yêu.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Nói cho anh biết đi!” Tôi kéo nó lên đi văng, một
tay đỡ nó, tay kia vụng về lau nước mắt cho nó. “Mẹ kiếp, đứa nào dám bắt
nạt Dương An của chúng ta, hắn không muốn sống nữa à? Đáng ghét!”
Tôi giả bộ tức giận, dỗ dành cô em gái đang có vẻ rất tủi thân, cố dùng
giọng điệu và những lời lẽ mà mọi khi nó thích. Quả nhiên An An nhoẻn
miệng cười. Thực ra, một đứa trẻ đơn giản, vô tư như An An làm gì có
chuyện phiền muộn quá lớn.
Con mèo Spin sán lại, gại gại vào ngón chân An An, kêu meo meo như
muốn được chủ âu yếm. An An ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó.
An An không nói, tôi đành ngồi im bên cạnh cô em gái trở về cầu cứu sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.