ANH TRAI EM GÁI - Trang 53

viện thôi.”
Mai Mai cau đôi mày thanh tú nhìn tôi, rồi vội vã đi chuẩn bị. Lúc đó,
không biết con nhỏ An An đã chạy biến đằng nào.

Làm thủ tục nhập viện là việc rất khó khăn đối với một người không nói
được.

Tôi ngồi ở phòng đợi, người rất yếu, đầu nhức như búa bổ. Khi tôi nhăn
nhó ngẩng đầu thì thấy cô em gái câm của mình đang dùng tay ra hiệu với
bác sỹ, mồ hôi túa ra, đã mất hết vẻ điềm tĩnh thường ngày. Có lẽ bác sĩ
không hiểu, Mai Mai lại dùng tay ra hiệu lần nữa, mặt đỏ gay, tay luống
cuống chỉ trỏ, cố gắng phát ra tiếng nói; vậy là cái xấu đã xuất hiện: những
tiếng ú ớ của người câm.
Nếu nhìn bộ dạng Mai Mai bây giờ chắc chẳng thể nào hình dung vẻ đẹp
thánh thiện của em khi ngồi vẽ trên ban công trong một buổi hoàng hôn.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận thấy Mai Mai không phải là nàng tiên hoàn mỹ;
em cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt cần che chở.
Em gái đáng thương!
Lần đó tôi sốt tới 39,5 độ, bác sỹ nói tôi bị viêm phổi, amidan sưng to, phải
nằm viện theo dõi.
Tôi nằm trên giường bệnh, bắt đầu thấy thèm sức khỏe của những người
bình thường. Khi chân tay rã rời, cổ họng đau rát mới nhận ra cuộc sống
không đau không ốm ngày trước đáng quý biết bao. Tôi vừa cố uống hết
bát thuốc của Mai Mai vừa nhẩm tính sau khi khỏi bệnh sẽ phải kiên trì tập
luyện thể thao. Nhưng nghĩ thế thôi chứ tôi biết chắc sau khi khỏi bệnh, tôi
sẽ vẫn dậy muộn như thường.
Phải nằm viện, được em gái chăm sóc, tôi lại nghĩ: nếu bình phục thì chắc
chắn là do ân huệ của Thượng đế; còn giờ đây, dường như tôi sắp chết rồi.
Tôi bị ốm. Đau ốm thật đáng ghét!
Tôi nhìn Mai Mai ngồi bên đang lặng lẽ gọt cam, không hình dung nổi nó
đã làm thế nào để giao tiếp với người lạ, làm thủ tục nhập viện, lấy thuốc
cho tôi. Tôi nhìn Mai Mai, ngón tay trắng muốt, nhỏ nhắn, gọt những trái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.