ANH TRAI EM GÁI - Trang 74

Tào Đình

Anh Trai Em Gái

Sưu tầm: CTT

Chương 13

NHỮNG LỜI PHÀN NÀN CỦA MẸ

“Dương Dương!”. Mẹ vừa gọi tên tôi vừa lao đến bên giường: “Làm sao
phải nằm viện? Sao không chú ý, thảo nào mẹ sốt ruột quá!”. Sau đó mẹ
xoa mặt tôi, lẩm bẩm: “Con gầy quá!”. Bà ngắm nghía tôi rồi rút ra kết
luận: “Có phải con kém ăn không?”. Mẹ tôi là người hay nói, mẹ có thể nói
liền mấy tiếng đồng hồ. Đương nhiên, đấy là chuyện hồi ở quê, tôi và An
An đã có lần dùng đồng hồ theo dõi. Không ngờ đến bây giờ khả năng nói
của mẹ vẫn không thuyên giảm.

Tôi nhớ, mẹ đã thích vuốt ve khuôn mặt tôi. Mẹ nói chỉ cần sờ là biết tôi
béo hay gầy.

Ba năm tôi không về nhà, ba năm không nhìn thấy mẹ, vậy mà lần đầu gặp
lại, cử chỉ đầu tiên của mẹ vẫn là sờ mặt tôi, nước mắt tôi trào ra.

“Mẹ!”. Tôi ôm lấy mẹ, bây giờ mẹ đã béo hơn. Giọng tự nhiên nghẹn ngào,
tôi không ngờ mẹ lặn lội đến thăm chúng tôi, đúng vào lúc tôi ốm đau, chán
nản.
“Ôi dào, lớn thế này mà vẫn làm nũng! Không sợ các bạn cười ư?”. Mẹ
mắng yêu nhưng lại ôm tôi chặt hơn, giọng mẹ cũng lạc đi như sắp khóc.
“Con cũng tệ lắm, ba năm không về nhà, làm mẹ…làm mẹ mong quá. Chắc
đến khi mẹ nằm xuống con cũng không biết! Rồi lúc ấy con về quê gọi ai
bằng mẹ đây?”. Nói đoạn mẹ ôm tôi khóc hu hu.
“Mẹ, mẹ nói những chuyện ấy làm gì!”. Không kìm nổi nước mắt, tôi vùi
mặt vào cổ mẹ, đó là bến cảng an toàn, quen thuộc nhất của tôi thuở nhỏ,
đến giờ trong trí nhớ của tôi vẫn lưu giữ hình ảnh đó. “Mẹ, mẹ sẽ sống trăm
tuổi!”. Thực ra tôi không phải là đứa trẻ hay làm nũng, từ nhỏ tính tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.