ANH TRAI EM GÁI - Trang 84

nhưng đúng là tiếng Hồ Khả, cố mở mắt, tôi thấy Hồ Khả đang nhăn nhó
đứng ngay trước mặt, tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên. Lông mi vẫn ướt dính,
qua rèm mi tôi nhìn thấy những hai Hồ Khả, cả hai đều rất vui vẻ.
“A, Hồ Khả, thì ra là bạn!”. Sau đó lại nói: “Bạn không đến đòi cái ô
chứ?”.
“Đương nhiên!”. Nàng nói, đang cố lau đất trên bàn chân bị tôi giẫm lên.
Tôi tưởng nàng sẽ nói một cách khách khí, đâu có đâu có, cái ô lúc nào
rảnh anh đến chơi trả tôi cũng được. Ai ngờ nàng nhanh nhảu trả lời:
“Đương nhiên!”. Tôi hơi thất vọng, tôi nghĩ cô nói chuyện với tôi cốt là để
đòi tôi cái ô sao, đã vậy tôi sẽ không bao giờ trả, tôi muốn cô đòi tôi suốt
đời. Tôi càng vuốt ve cái con người bướng bỉnh trong tôi.
“Cái ô tôi để ở nhà, hay bạn theo tôi về lấy!”. Tôi nói vậy, biết chắc nàng sẽ
từ chối.

Nàng không trả lời, nhìn vẻ tức tối của tôi, nàng cười khanh khách. Tôi
nhìn nàng cười, thầm nghĩ rồi khuôn mặt này, nụ cười này sẽ chỉ dành cho
tôi, cảm thấy rất đắc ý. Tôi thấy nàng cười rất đẹp. Nghĩ thế, tôi nói một
cách vô thức: “Hồ Khả, cô cười rất đẹp!”.

Hồ Khả không ngờ tôi có thể khen trắng trợn như vậy. Mặt nàng đỏ bừng.
Tôi rất khoái nhìn các cô gái đẹp đỏ mặt, nàng cúi đầu lườm tôi, trông như
con thỏ hốt hoảng, ngượng nghịu đáng yêu.

Nước vẫn từ trên tóc nhỏ xuống mắt tôi, tôi nhắm lại. Nghe Hồ Khả nói:
“Xem anh kìa, vừa xuất viện đã gội đầu nước lạnh!”. Sau đó nàng rút khăn
giấy trong túi, thận trọng lau mặt cho tôi, lần đầu tiên Hồ Khả lau mặt cho
tôi.

Tôi ngửi mùi thơm của giấy, chợt nghĩ tới cảm giác khi tay tôi sờ vào cái
vật mềm mềm trước ngực nàng, và mắt tôi không hiểu sao lại liếc nhìn vào
chỗ đó, thầm ước bao giờ nàng cho tôi chiêm ngưỡng bông hoa bí mật tuyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.