ANH TRAI EM GÁI - Trang 91

bán hàng, rồi chăm chú nghe cô ta giảng giải.
Sau đó nàng chạy đến trước mặt tôi: “Dương Dương, sợi dây chuyền đó
đẹp quá”.
Tôi giả bộ không nghe thấy, nói: “Đẹp ư? Sau này còn gặp khối thứ đẹp
hơn”.
“Thực sự tôi rất thích!”. Hồ Khả lại nói.
“Vậy chúng ta đến xem lại”. Tôi cúi đầu không dám nhìn biểu hiện của Hồ
Khả. Thực ra tôi vẫn thích cái vòng bằng sừng bò giống đồ trang sức của
người Tây Tạng hơn.
Lát sau Hồ Khả nói: “Đi thôi, đi ăn cơm!”. Đoạn kéo tôi ra khỏi hiệu, mắt
liếc sợi dây chuyền đầy lưu luyến.
“Tôi muốn đi vệ sinh”.
“Thật phiền!”.
“Vửa rồi, tôi thấy phía bên kia có nhà vệ sinh, Hồ Khả, bạn đợi tôi nhé!”.
Sau đó tôi chạy như bay quay trở lại cửa hiện nói với người bán hàng: “Chị
cho tôi lấy cái vòng sừng bò kia!”.
Giấu cái hộp trong người, tôi nghĩ đến nét mặt sung sướng của Hồ Khả khi
nhìn thấy nó, có lẽ nàng sẽ nũng nịu lao vào lòng tôi, nói to: “Dương
Dương, en yêu anh!”.
Nhân tiện xin nói, trong lúc tôi chạy đi, chợt nhìn thấy một cô gái rất giống
An An, cười nói liến thoắng đi cạnh một người đàn ông gầy. Thoáng cái họ
đã rẽ lối nào, tôi ngơ ngác, nghĩ bụng chắc là ngẫu nhiên, chắc người giống
người thôi nên không để ý nữa.
Tôi đưa Hồ Khả đi ăn rồi tiễn nàng về. Trên đường về, rốt cuộc tôi cũng lấy
hết dũng khí nam nhi cầm tay nàng. Hồ Khả khẽ giãy khỏi tôi, nhưng tôi
không chịu, không buông; cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn để yên cho tôi
nắm tay, chỉ có mặt thì đỏ lên một cách đáng yêu.
Tôi rất xúc động. Trong lúc bàn tay nóng hổi của tôi nắm chặt bàn tay mềm
mại của nàng, tim tôi đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Tôi không ngờ tay
nàng nhỏ đến thế, đúng là rất nhỏ và mịn màng. Nó đang nằm gọn trong tay
tôi. Tôi vuốt ve bàn tay nàng, nhưng xin thề, hành động đó hoàn toàn vô
thức. Tôi nắm tay nàng, tưởng như đã nắm trọn cuộc đời nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.