ANH TRAI EM GÁI - Trang 92

Chúng tôi tay trong tay đi trên đường, trong lòng rất thanh thản. Xung
quanh không có ai, tôi nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, mạnh dạn hôn lên
trán. Thấy nàng không phản ứng, tôi hôn môi nàng, vô tình chạm phải bộ
ngực mềm phập phồng của nàng, tay tôi định ấp lên đó, nhưng bị tiếng hét
của nàng giữ lại. Không còn cách nào khác, tôi đành dồn sự chú ý vào đôi
môi nàng.
Hồ Khả run rấy trong vòng tay tôi, mắt mở to kinh hoàng, vẻ xúc động
nhưng không nói gì, ngoan ngoãn nép vào người tôi.
“Hồ Khả!”, tôi ôm chặt nàng thú thật, “Anh thích em từ lâu, em biết
không?”.
Nàng không nói, nhìn tôi, mắt long lanh kỳ lạ, đôi mắt trong veo như hai
viên ngoc không tỳ vết, hai tròng đen lấp lánh. Từ nay nàng là của tôi, tôi
đắc ý nghĩ thầm.
“Vậy bao giờ anh cưới em?”. Hồ Khả đột nhiên hỏi. Câu này giống như
bom nguyên tử!!! Nó làm tôi vỡ tung thành trăm mảnh. Tôi chưa bao giờ
nghĩ đến chuyện này.
“À, đợi đến lúc anh có thời gian!”.
Hồ Khả hình như không hài lòng với câu trả lời của tôi, nàng cắn môi
không nói.
Một tay ôm nàng, tay kia cho vào túi áo, rút ra cái gói, tôi nhìn mắt nàng,
vui vẻ: “Đoán xem cái gì?”. Vẻ mặt nàng khiến tôi đắc ý. Nàng vui sướng
đón cái hộp nhỏ từ tay tôi, nói: “Là sợi dây chuyền phải không?”.
“Thông minh!”. Tôi chớp thời cơ đặt tay lên bờ mông rắn chắc của nàng.
Có điều tôi không dám phát biểu nhận xét của mình.
Nàng tròn mắt nhìn cái hộp, những ngón tay trắng trẻo lần mở nắp hộp.
Nàng luôn miệng lẩm bẩm: “Tuyệt quá! Không ngờ anh lãng mạn thế!
Không ngờ anh lại mua! Giả bộ đi vệ sinh để chạy đi mua hả!”.
“Đương nhiên! Ồ! Để anh giúp!”. Tôi sốt ruột giằng cái hộp, không hài
lòng nhìn động tác chậm chạp của nàng. Tôi hấp tấp lấy ra vật đựng trong
hộp, rồi đề nghị được đeo cho nàng.
“Hượm đã!”. Nụ cười ngọt ngào của nàng vụt tắt, khi nhìn thấy vật trên tay
tôi. “Cái gì đây?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.