ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 154

Trên đường về, chú thím hai Lý nói rất nhiều chuyện liên quan đến

Hướng Dao, càng nghe sắc mặt Hướng Viễn càng nặng nề hơn.

Về đến nhà, cô thấy cửa đang khép hờ, bên trong tối đen như mực, rõ

ràng là Hướng Dao không ở nhà – đang là cuối tuần, buổi tối Hướng Dao
không có ở trường, cô cũng biết rõ rằng Hướng Viễn hôm nay sẽ về nhà,
vậy mà…

“Con bé Hướng Dao này, đúng là càng lúc càng không hiểu biết gì cả”,

chú hai Lý vừa than vãn vừa giúp Hướng Viễn bật đèn. Thím hai Lý cũng
giúp cô sắp xếp đồ đạc. Ngồi tàu một lúc lâu khiến vết thương ở eo cô nhói
đau nhưng cô vẫn nén đau rót nước mời chú thím, cũng may bình nước
không đến nỗi rỗng không. Ngồi một lúc, vẫn không thấy Hướng Dao về,
cô bèn thuyết phục chú thím hai Lý về nhà nghỉ ngơi trước. Trước khi hai
người đi, cô còn lặng lẽ nhét vào tay chú hai Lý một cuộn tiền, chú định từ
chối nhưng bị Hướng Viễn ngăn lại. Mấy năm nay, hai chị em cô được nhà
chú hai Lý chăm sóc nhiều, không bao giờ cô quên điều này.

Hai vợ chồng chú hai Lý đi rồi, Hướng Viễn vẫn cứ ngồi mãi bên chiếc

bàn vuông ở ngoài phòng khách đợi Hướng Dao về. Chiếc đồng hồ cũ kỹ
trong nhà gõ mười hai tiếng cô mới nghe thấy tiếng động ở cửa. Nghe thấy
tiếng bước chân có thể đoán được là Hướng Dao không về một mình. Cô
nghe có tiếng nam nữ cười nói tạm biệt ở cửa nhưng Hướng Viễn cũng
chẳng còn sức lực mà mở cửa xem cho rõ nữa.

Hướng Dao đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hướng Viễn ngồi bên bàn, nụ

cười đông lại trên gương mặt, một lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc: “A, chị
về rồi à. Phải rồi, chị nói mà tôi quên mất. Làm sao đây?”

Hướng Viễn chỉ ghế bên cạnh mình, tỏ ý bảo cô ngồi xuống rồi nói:

“Quên rồi thì cũng chẳng sao, chỉ cần em nói cho chị biết, muộn thế này
rồi, em vừa đi đâu về thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.