ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 212

Thôi, có thể tôi sẽ phải đi công tác sau một thời gian nữa nên còn rất

nhiều việc vẫn chưa giải quyết xong, cơm hộp tôi gọi cũng sắp đến rồi.
Nhưng mà vẫn phải ăn cơm…

« Cậu thấy tôi có giống với đang khách sáo không? Tôi không kỹ tính

trong ăn uống mà, hơn nữa lên lầu xuống lầu mất công lắm. »

Diệp Khiên Trạch bất lực, vừa đúng lúc Diệp Quân bước vào lại gần thì

thầm vào tai anh: « Anh, lúc nãy trong thang máy em nhìn thấy chú Hai, có
cần gọi chú ấy đi cùng không?

Chú ấy bận lắm, không cần đâu », Diệp Khiên Trạch cười với em trai,

trả lời « Vậy chị Hướng Viễn… » Diệp Quân hiếm khi đến được đây nên
vẫn không chịu từ bỏ việc thuyết phục Hướng Viễn cùng đi ăn cơm Hướng
Viễn làm động tác tay biểu thị im lặng: « Đóng cửa giúp tôi được chứ?
Cám ơn.

Cô nghe thấy tiếng bước chân họ xa dần nhưng vẫn có thể phân biệt rõ

ràng bước chân hai anh em: nhẹ nhàng là của Diệp Quân, vững chắc nhưng
lại có vẻ ngần ngại là của Diệp Khiên Trạch. Cô thậm chí còn nghe ra cả
tiếng bước chân của Diệp Bỉnh Văn, cảm giác không giống với nét cao
ngạo của ông ta. Bước chân ông ta chạm đất cực khẽ, mỗi bước đều tỏ ra
cẩn thận e dè, giống như ánh mắt quan sát cô mọi lúc, cân nhắc, cảnh giác,
thậm chí có chút gì đó khinh miệt.

Trong lúc chờ cơm hộp tới, Hướng Viễn phát hiện ra mình cứ vô thức

đùa nghịch với đồ chặn giấy có khắc logo « Giang Nguyên », một vật thể
dạng bánh tròn đơn giản, không chọn chất liệu bằng pha lê hay bằng đồng
thường thấy mà làm bằng thép đúc không rỉ, bên trên có khắc sáu chữ
phương châm « chất lượng – uy tín – trách nhiệm » của công ty, phía dưới
giới thiệu vắn tắt về sản phẩm chủ yếu. Nội dung ấy cô đã xem qua không
dưới chục lần, nhắm mắt lại cũng nhớ rõ mồn một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.