ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 271

Anh vẫn thờ ơ, dường như không biết cô cám ơn vì cái gì.

Hướng Viễn tự mỉa mai mình: “Tôi cứ ngỡ tiếng phổ thông của mình rất

tốt, không ngờ mới mấy câu đã bị anh nghe ra”. Thấy vẻ mặt anh vẫn tỏ ra
mơ hồ, cô cũng không nói thêm làm gì cho mất hứng, chỉ nói thêm một
câu: “Tôi ra trước đây. Một lần nữa chúc anh tân hôn vui vẻ!”.

Cô định quay người đi thì bất ngờ anh ta thốt lên một câu: “Thực ra cô

nói tiếng phổ thông rất tốt, khẩu âm Nam Xương chính tông tôi cũng không
quen thuộc, chỉ có điều tôi nhớ rất rõ âm đuôi trong tiếng phổ thông khi
người Giang Tây phát âm mà thôi”.

“Vậy à?” Hướng Viễn cười nói: “Dù sao đi nữa, tôi vẫn cám ơn anh, nếu

sau này có chuyện gì cần đến tôi, xin cứ nói một tiếng”.

Chẳng qua cô chỉ khách sáo mà thôi, Trung Kiến tài lực hùng hậu, anh

lại trẻ tuổi chí lớn, liệu có việc gì phải cần đến cô?

Nhưng lời vừa nói dứt, chú rể lặng lẽ và đốt ngột tiếp lời cô: “Có, ngay

bây giờ”.

Hướng Viễn khựng bước, nhìn anh với ánh mắt nghi ngại.

Anh do dự một lúc, đôi mắt sâu thẳm bỗng trở nên dịu dàng, bàn tay

lặng lẽ nắm lấy mép bàn trang điểm sau lưng.

Anh hạ giọng: “Dùng tiếng của cô, gọi tôi là một tiếng “anh Chính”

được không?”.

Hướng Viễn không hỏi tại sao, nhìn anh như vậy, nói cho cùng cũng là

một người đáng thương. Trong giọng nói của cô cũng đượm vẻ u buồn:
“Anh Chính…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.