ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 304

“Dáng vẻ này của Giám đốc Diệp rất có phong độ của Vương Gia Vệ.

Chịu khó đi bộ xuống lầu, chắc muốn tránh né những người ngưỡng mộ
chăng?”, Hưỡng Viễn ngước lên quan sát với vẻ thích thú.

Trong công ty chẳng mấy ai dám đùa với Diệp Bỉnh Văn như vậy,

những người cấp dưới thì không nói làm gì mà ngay đến Diệp Khiên Trạch
cũng nể ông ta là trưởng bối nên mặc dù rất bất mãn nhưng cũng không
dám đấu khẩu.

Song Diệp Bỉnh Văn không nổi giận, ít nhất thì vẻ mặt ông ta không

biểu hiện điều đó. Ông ta đứng ngay chính giữa cầu thang, chắn ngang
đường đi lên của Hướng Viễn.

Hướng Viễn đứng cách đó hai bậc, lặng lẽ đợi phản ứng của ông ta.

“Gan của cô lớn thật, tôi điên lên thì có lợi gì cho cô?”

Hướng Viễn cười to: “Tôi sợ gì chứ? Sợ giám đốc Diệp giẫn dữ rồi làm

chuyện xằng bậy sao? Giám đốc Diệp cũng lớn tuổi rồi, ước chừng khẩu vị
cũng không còn như thời trẻ nữa nhỉ”.

Trong tích tắc, Hướng Viễn đoán chắc Diệp Bỉnh Văn sẽ chồm đến bóp

cổ cô nhưng cô không sợ ông ta. Trong việc công, nếu ông ta thông minh
một chút sẽ không gây chuyện với cô; trong việc tư, cô thật sự khinh bỉ ông
ta. Nhưng sự nhẫn nhịn của Diệp Bỉnh Văn hôm nay khiến Hướng Viễn rất
kinh ngạc. Lồng ngực ông ta phập phồng một lúc rồi nhếch khóe môi, nở
một nụ cười: “Nghe nói cô rất có hứng thú với Đằng Vân của Quảng Lợi
chúng tôi. Tôi cứ tưởng cô chỉ thấy thú vị với chú cháu tôi chứ? Có điều,
chỉ sợ Đằng Vân không hợp với cô...” Nói xong, ông ta cười lên hai tiếng
vẻ khoa trương.

“Giám đốc Diệp đúng là nhanh tai nhanh mắt, khâm phục khâm phục”,

Hướng Viễn ha ha mấy tiếng rồi nghiêng người định đi qua ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.