ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 707

lại, gọi cô gái đang đi trước cậu mấy bước chân: "Tiểu Lý, khoan đã!".

Tiểu Lý nghi ngại dừng chân, quay đầu lại, hỏi với vẻ lãnh đạm: "Có

chuyện gì?".

"Đến đây một chút được không? Tồi có chuyện muốn hỏi cậu." Lúc nói,

Diệp Quân tỏ ra vẻ do dự băn khoăn.

Trong phòng họp đã có người giục giã, Tiểu Lý tuy ra vẻ không tình

nguyện lắm nhưng vẫn ở lại.

"Có gì thì nói đi." Lúc nói câu này, giọng điệu của cô đã hòa hoãn hẳn,

nét nghi ngại trên mặt Diệp Quân khiến cô nhìn thấy chút hy vọng.

"Tôi không nhớ rõ số điện thoại tạm thời mà đạt trước chúng ta điều tra

ra Trần Kiệt đã dùng chứng minh giả để làm, cậu có còn nhớ không?" Diệp
Quân không thể đợi đến lúc lật lại hồ sơ vì Tiều Lý là người phụ trách
những tài liệu đó và là người trực tiếp điều tra vụ việc này.

Tiểu Lý cố gắng kìm nén sự thất vọng của mình nhưng không để nó lộ

ra ngoài mặt, tâm trạng lại lần nữa rơi xuống đáy vực.

"134xxxx7714", Tiểu Lý cứng nhắc nói xong mấy con số đó, ngữ điệu

và vẻ mặt đều rất lạnh lẽo, "còn chuyện gì không? Tồi phải đi họp rồi".

Diệp Quân không nói gì, hình như cũng không chú ý đến Tiểu Lý đã tức

tối bỏ đi. Thì ra không phải trí nhớ của cậu có vấn đề, thực ra cậu nhớ rõ
nhưng mong rằng mình đã nhớ sai. Hướng Viễn có chuyện giấu cậu, ít nhất
thì trong vụ án anh trai mất tích là thế. Tại sao cô phải làm như vậy? Diệp
Quân không dám nghĩ tiếp, chỉ thấy toàn thân lạnh cóng. Không, nếu có
chuyện mà cô không nói ra thì nhất định là do nỗi khổ và nguyên nhân bất
đắc dĩ nào đó, những việc Hướng Viễn làm đều vì muốn tốt cho Diệp gia,
tốt cho anh... cũng là tốt cho cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.