Từ sau khi trở về từ thành cổ, điện thoại của Lâm Mộ Sắc tắt máy
suốt, không thể nào liên lạc được. Mấy hôm đầu, không biết một ngày Cố
Từ Viễn đã gọi đến số điện thoại này bao nhiêu lần, nóng lòng lẩm nhẩm
với chiếc điện thoại:
- Bà cô của tôi ơi, xin cô hãy nhấc máy đi…
Không phải anh chỉ muốn chửi cho Lâm Mộ Sắc một trận, so với việc
trách móc cô ta, Cố Từ Viễn cảm thấy việc quan trọng hơn là để chính
miệng cô ta giải thích rõ ràng với Tống Sơ Vi rằng buổi tối ở thành cổ, thật
sự giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng mấy hôm sau, điện thoại đã đổ chuông nhưng không có ai
nghe.
Từ tối hôm ấy, thái độ của Tống Sơ Vi không hề có một chút chuyển
biến nào. Mỗi lần anh đến lớp học của cô hoặc chờ ở cổng ký túc, chỉ thấy
vẻ mặt hờ hững của cô.
Dần dần anh hiểu cho dù cô đang nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng qua
cũng chỉ coi anh như không khí, xuyên qua anh để nhìn người và phong
cảnh phía sau.
Cuối cùng anh đã hiểu lần này Tống Sơ Vi rất kiên quyết.
Vì thế khi Lâm Mộ Sắc chơi trò mất tích lâu như vậy rồi lại xuất hiện,
thật sự anh không kìm được muốn nói với cô ta một câu: “Cô chết đi!”.
Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất vẫn chưa giải quyết. Sau khi hẹn
Lâm Mộ Sắc, Cố Từ Viễn gọi điện thoại cho Quân Lương, xin số của
Đường Nguyên Nguyên rồi qua Đường Nguyên Nguyên lấy số của Tống
Sơ Vi.
Đường Nguyên Nguyên cũng là người khôn ba năm dại dại một giờ: