Chẳng bao lâu sau chàng trai ấy ra về, lúc đi ngang qua Quân Lương,
cậu ta mỉm cười với cô ấy như muốn nói “tạm biệt”. Không biết cồn đang
“tác oai tác quái” trong máu hay vì lý do gì khác mà đột nhiên trong
khoảnh khắc ấy Quân Lương cảm thấy rất lưu luyến.
Chàng trai kia đi được vài phút, đột nhiên cô ấy cầm túi đuổi theo.
Không ngờ anh ta chưa đi xa, đang nói chuyện với bạn ở cửa quán bar.
Chỉ cần tinh ý một chút, thì nhìn thấy vẻ mặt của Quân Lương sẽ hiểu
vì sao cô ấy chạy ra ngoài. Anh chàng nhìn cô rồi mỉm cười, bầu trời đêm
lấp lánh ánh sao, cô gái này giống như một làn gió mát.
Quân Lương bước lại, thở phào rồi đưa điện thoại của mình đến trước
mặt anh ta:
- Này, lần này là tôi xin số điện thoại của bạn, có cho không?
Sau một hồi giằng co, Quân Lương hài lòng cất điện thoại đi:
- Xin chào, mình là Tô Quân Lương.
Sau khi Quân Lương thẳng thắn kể từ đầu đến cuối, tôi ngây người
không biết nói gì.
Cô ấy nói:
- Sơ Vi, thời đại này mọi người đều nói “36 kế trong tình yêu” nhưng
mình vẫn tin cái gọi là duyên phận.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy trong điện thoại, nhưng giọng
nói của cô ấy ẩn chứa một thứ gì đó khó có thể diễn tả được và trước đấy
chưa từng có.
Lúc cúp máy, tôi bỏ qua ánh mắt hình mũi tên của mẹ, gượng nói: