CHƯƠNG 25
"J
ake? Con có khỏe không vâ ̣y cưng?" me ̣ hỏi tôi vào tối hôm đó trong
bữa ăn.
Tôi ngước nhı̀n lên. Tôi chơ ̣t nhâ ̣n ra từ nãy giờ tôi chı̉ nhı̀n thức ăn.
Mô ̣t món gı̀ đó với mı̀ ống và cá ngừ.
"Me ̣ hỏi gı̀ a ̣?" tôi hỏi la ̣i.
Ba me ̣ tôi trao đổi nhau cái nhı̀n của "bâ ̣c phu ̣ huynh lo lắng". "Thı̀ đó,
con có ăn gı̀ đâu. Con không thı́ch món này à?"
Tôi nhún vai. "Xin lỗi me ̣. Món này ngon lắm. Con chı̉… hơi lo ra mô ̣t
chút thôi mà."
Ba tôi gâ ̣t đầu. "Chẳng bù với hai đêm rồi. Con ăn uống cứ y như là
muốn xư ̣c cả mo ̣i thứ trong nhà này ấy."
"Con ấy à?"
Tom nhướn mày nhı̀n tôi. "Cái gı̀, bây giờ chú la ̣i đi ̣nh chối nữa hả?
Đêm qua chú ngồi đây ăn liền tù tı̀ sáu khoanh thi ̣t gà mà la ̣i còn luôn
miê ̣ng xuýt xoa là ngon nữa chứ. Rồi chú la ̣i chơi nguyên mô ̣t ổ bánh. Ổ
bánh đó dành cho cả nhà bốn người mı̀nh đó nha."
Tôi cố giấu mô ̣t nu ̣ cười. Đı́ch thi ̣ là Ax rồi. Anh chàng Andalite này đã
sắm vai tôi suốt ba ngày cứ cách quãng sau mỗi hai tiếng. Cứ dı́nh đến
thức ăn là Ax cực kỳ nguy hiểm. Cảm giác mùi vi ̣ vẫn còn làm cho ảnh
ngây ngất. Khi ảnh ở da ̣ng người thı̀ chớ có da ̣i mà xen vào giữa ảnh và
thanh sôcôla. Hay là bánh cũng vâ ̣y.
"Chú đúng là mô ̣t con heo phàm ăn," Tom nói. "Thi ̣t gà nè. Bắp nè.
Khoai tây nè. Cái hồi chú lảm nhảm ‘Khoai tây. Ây. Tây.’ anh cứ nghı̃ chú
phát rồ ấy chứ."
Và mi có nghi ngờ gı̀ không, hả tên Yeerk?
Tôi nghı̃ khi nhı̀n anh trai tôi. Mô ̣t tên Yeerk mới đang ở trong đầu của
Tom. La ̣i mô ̣t tên "chúa tể ngân hà" nga ̣o ma ̣n khác.
Anh của tôi bi ̣ ke ̣t trong mô ̣t góc nhỏ của chı́nh bô ̣ não mı̀nh, vẫn thấy và
cảm nhâ ̣n thâ ̣t đấy, nhưng bất lực không làm đươ ̣c viê ̣c gı̀. Tôi biết quá rõ
mà.
Đêm đó, tôi không ngủ đươ ̣c nhiều. Tôi không muốn những giấc mơ â ̣p