CHƯƠNG 11
<G
ần tới rồi,> Jake nói <Thêm vài phút nữa thôi.>
Ngay cả trong gio ̣ng nói thầm này, tôi cũng nghe thấy đươ ̣c sự căng
thẳng của Jake. Tôi cảm thấy cái gı̀ đó giống mô ̣t bàn tay la ̣nh bóp nghe ̣t
tim mı̀nh.
Thế rồi…
Mô ̣t tiếng đô ̣ng. Mô ̣t tiếng đô ̣ng nổi lên trên cái nền mo ̣i tiếng đô ̣ng.
Nhưng tiếng đô ̣ng này chı́nh là tiếng mà trı́ óc của con cú muốn nghe. Mô ̣t
tiếng đô ̣ng mà trı́ óc của con cú đã ghi nhâ ̣n theo bản năng. Tiếng kêu bất
lư ̣c, tiếng của mô ̣t sinh vâ ̣t yếu ớt, những đứa bé nhỏ xı́u, bất lực.
Ở đằng đó! Tiếng kêu vo ̣ng tới từ mô ̣t cái hố mà chẳng con vâ ̣t nào khác
có thể nhı̀n thấy trong đêm đen như mực. Mô ̣t cái hố đào bên dưới lớp rễ
của mô ̣t bu ̣i gai.
Bốn… không, năm tiếng kêu riêng rẽ. Có phải lũ chồn hôi con không
nhı̉? Có thể lắm, tôi hổng dám chắc. Nhưng lúc này đang ban đêm, mà
chúng coi bô ̣ thiê ̣t bơ vơ. Có thể lắm…
Tôi vươn cái cổ cú để ngó quanh, ráng hı̀nh dung ra chỗ ấy. Cây cối.
Những tảng đá lởm chởm chı̉ cách có hơn năm mét. Tôi muốn mı̀nh có thể
kiếm chỗ ấy lần nữa.
Nếu như tôi vẫn còn đươ ̣c loanh quanh ở đây mà tı̀m kiếm.
Tiếng kêu than của lũ thú nhỏ đô ̣ng tới mô ̣t chỗ thiê ̣t sâu trong lòng tôi,
trong con người của Cassie. Nhưng với con cú thı̀ đó là tiếng go ̣i của mô ̣t
bữa ăn.
Thiê ̣t là kỳ vı̀ cùng lúc ba ̣n có hai cảm giác trong đầu - tı̀nh thương của
con người và sự tàn ba ̣o la ̣nh lùng của con thú săn mồi. Kỳ thiê ̣t đó.
<Hay lắm,> Jake nói sau vài giây. <Đây rồi.>
Tu ̣i tôi lao xuống thấp và ha ̣ cánh. Tôi bắt đầu hoàn hı̀nh rất le ̣. Tôi
hổng muốn cảm thấy con chim săn mồi trong tâm trı́ mı̀nh nữa. Ít nhất là lúc
này.
Thế giới trở la ̣i tối đen khi hai con mắt người của tôi hiê ̣n ra. Đối với
loài Homosapiens (tức loài người), rừng trở nên tối tăm hơn, tı̃nh lă ̣ng
hơn.