<Tôi nghı̃ là con chim quá,> Ax nói. <Tôi đã thấy nó từ khi nãy. Mô ̣t
con chim đen rất bư ̣. Nó đã bay đi mất rồi.>
Những cái cẳng nhê ̣n của tôi bi ̣ nén sát vào mı̀nh. Hai trong số đó đã
bi ̣ gãy. Những sơ ̣i lông phủ toàn thân tôi bi ̣ mù. Mắt tôi cũng bi ̣ mù. Ngay
cả cái cơ thể nhê ̣n của tôi cũng không đủ không khı́ để mà sống.
Tôi đang bi ̣ ép trôi tuô ̣t xuống cuống ho ̣ng của mô ̣t con chim đang
bay trên không. Tôi chı̉ còn vài giây nữa là tắc thở.
<Tobias?> Tôi tuyê ̣t vo ̣ng thốt lên. <Bồ nghe thấy tôi không?>
<Marco hả? Có chuyê ̣n gı̀ vâ ̣y?> Tobias đáp. Câu đáp trả của nó
như vo ̣ng đến từ xa tı́t mù khơi.
<Mô ̣t con chim đang xơi tái tui. Mô ̣t con chim đen. Nó đang bay. Bồ
thấy nó không…? Cứu tui với!>
<Marco, ở đây có đến cả tá qua ̣ đang bay…>
Tôi cảm thấy lý trı́ của tôi bắt đầu tàn lu ̣i. Con nhê ̣n đang giãy chết.
Điều gı̀ sẽ xảy đến cho một con nhê ̣n chết vậy cà? Tôi phân vân tự hỏi
khi bô ̣ não trở nên mất tâ ̣p trung. Điều gı̀ sẽ xảy ra cho cái bi ̣ch bự Marco
ở trong không gian Z?
Ý nghı̃ đó khiến tôi linh hoa ̣t lên. Tôi đã thoát khỏi sự đờ đẫn. Phải
hoàn hı̀nh ngay!
Tôi cố tưởng tươ ̣ng ra hı̀nh ảnh của chı́nh mı̀nh. Hı̀nh ảnh của thằng
nhóc có tên là Marco. Nhưng sao nó cứ lẫn lô ̣n lung tung cả lên. Bô ̣ não
của tôi đang chết, và khi đang chı̀m nghı̉m dần, nó gơ ̣i lên hàng ngàn hı̀nh
ảnh khác nhau. Hı̀nh ảnh những con sói, những con kiến khổng lồ, những
con dã nhân. Hı̀nh ảnh những con thú tôi từng biến hı̀nh, những bô ̣ não mà
tôi từng sống bên trong.
Tôi không thể vươn tới hı̀nh ảnh người và bám chă ̣t vào nó. Nhưng
rồi, nổi lên từ ý thức đang tan rã của tôi là hı̀nh ảnh me ̣ tôi…
Tôi nghı̃ điều đó chả có gı̀ đáng nga ̣c nhiên. Người ta vẫn kể rằng
những người lı́nh hấp hối trên chiến trường hay go ̣i me ̣ mı̀nh khi trút hơi
thở cuối cùng. Tôi nghı̃ trường hơ ̣p của tôi cũng y chang như vâ ̣y…
Nhưng đó là người me ̣ thâ ̣t của tôi. Người me ̣ như khi bà thâ ̣t sự còn
sống. Không phải là vâ ̣t chủ của mô ̣t tên Mươ ̣n xác mang tên Visser Mô ̣t,