Có mô ̣t luồng gió nhe ̣ thổi lên từ bóng tối phı́a dưới. Sao giống như
đứng trên mép vực Grand Canon quá chừng. Đường ống dẫn xuống ba tầng
lầu và mô ̣t tầng hầm. Cả thảy là bốn tầng. Ở kı́ch thước của người đã là tê ̣
lắm rồi, còn khi là nhê ̣n thı̀ nó dài như cả ngàn cây số.
Ax bò tới, đứng chấp chới bên ca ̣nh tôi.
<Tốt lắm,> tôi nói. <Đến phần vui vẻ rồi đây.>
Tôi cố lu ̣c lo ̣i trong bô ̣ não nhê ̣n, tı̀m kiếm mô ̣t tı́n hiê ̣u tinh tế hay bı́
mâ ̣t nào đó có thể giúp tôi nhả ra tơ.
May mắn thay, nhê ̣n chı̉ biết làm có mỗi bốn viê ̣c và mô ̣t trong những
viê ̣c đó là nhả tơ.
Cơ thể nhê ̣n của tôi ói ra mô ̣t sơ ̣i dây màu trắng. Nó dı́nh ngay vào mép
ống.
Ax cũng làm hê ̣t như vâ ̣y.
<Tới luôn nhe, Ax?>
<Ừ.>
Tôi nhảy thẳng từ mép ống vô bóng tối. Thiê ̣t hổng hổ danh Người
Nhê ̣n.
Tôi từ từ ha ̣ xuống, và quay vòng vòng ở bên trong đường ống. Phı́a trên
tôi mo ̣c ra mô ̣t sơ ̣i dây dài màu trắng. Nó hãm bớt tốc đô ̣ rơi của tôi, nên
tôi chı̉ rơi xuống ở vâ ̣n tốc rất châ ̣m. Mắt nhê ̣n nhı̀n trong bóng tối quả
không tê ̣ chút nào. Mô ̣t chút ánh trăng cùng theo hai đứa tôi đi xuống mô ̣t
đoa ̣n đường.
Và rồi vu ̣ này bắt đầu trở nên vui nhô ̣n. Tôi đa ̣p vô mô ̣t bên ống và đu
trên không. Ma ̣ng nhê ̣n của tôi quấn quanh Ax và chẳng bao lâu sau hai
đứa tôi đã dê ̣t xong cho nhau mô ̣t bô ̣ váy kỳ di ̣ làm bằng tơ…
Kể cũng vui ra phết… cho đến khi tôi cảm thấy thiếu thiếu điều gı̀ đó.
<Ax à, tui hết cả tơ nhê ̣n rồi.>
<Ờ, cả tui cũng thế.>
<Tu ̣i mı̀nh xuống đươ ̣c bao xa rồi?>
<Tôi biết đâu đươ ̣c.>
<Có khi còn phải đi thêm hai tầng lầu nữa đó,> tôi nói.
<Chúng ta là những sinh vâ ̣t rất nhe ̣ và rất nhỏ, lỡ có rơi xuống chắc