Tôi mở toang cánh cửa sổ và bắt đầu biến hı̀nh…
Sau khoảng 25 phút bay, tôi đến đươ ̣c khu nhà tro ̣.
<Mı̀nh biết mı̀nh đã tới trễ, tha lỗi cho mı̀nh nha.> Tôi nói liên hồi
khi ha ̣ cánh.
Thế quái nào tôi la ̣i phán đoán sai khoảng cách, và thế là té cái
ru ̣p.
<Ha ̣ cánh siêu quá.> Gio ̣ng Tobias nghe như đang cười.
“Bồ có sao không?” Cassie hỏi, cuống cuồng cha ̣y đến đỡ tôi dâ ̣y.
Tôi bắt đầu hoàn hı̀nh.
“Không sao.” Tôi mở lời ngay khi miê ̣ng có thể hoa ̣t đô ̣ng. “Quê
thiê ̣t, nhưng mı̀nh chẳng sao đâu.”
Nơi chúng tôi đang náu rất tồi tàn, châ ̣t he ̣p. Cửa sổ của nhà tro ̣ làm
bằng gỗ dán đầy những hı̀nh vẽ nguê ̣ch ngoa ̣c. Chai vỡ vương vãi trên đám
cỏ da ̣i mo ̣c um tùm, la ̣i còn có cả mô ̣t máy giă ̣t cũ bi ̣ vứt nằm chỏng chơ.
“Tu ̣i mı̀nh đến thăm toàn những nơi ác chiến cả.” Gio ̣ng tôi khô
khốc.
Trong thân hı̀nh Andalite, Ax đang đứng dựa sát tường. Ảnh đang
tâ ̣p thı́ch nghi với môi trường mới. Người bı̀nh thường mà thoa ̣t trông thấy
Ax chắc sẽ cha ̣y mất dép. Còn bo ̣n Mươ ̣n xác sẽ biết ngay Ax là ai.
“Bây giờ làm gı̀?” Rachel nhı̀n tôi và hỏi.
Nhỏ đang chờ tôi nói “Đi thôi!”
Nhưng chả hiểu sao, tôi la ̣i cảm thấy miễn cưỡng. Thâ ̣m chı́ tôi
không biết mı̀nh cảm thấy thế nào cả. Mo ̣i người nhı̀n tôi chờ đơ ̣i.
Lẽ ra phải nói “Đi thôi!” thı̀ tôi la ̣i nhı̀n đồng hồ. 8h19. Có điều gı̀
đă ̣c biê ̣t ư?
Ôi, tôi phát điên mất thôi! Tôi đang đánh mất lı́ trı́. Chuyê ̣n gı̀ đang
xảy ra thế này?
“Có nên làm chuyê ̣n này không ta?” tôi tự hỏi và nga ̣c nhiên vı̀
mı̀nh đang nói lớn câu ấy.
“Ta ̣i sao không? Chúng ta phải làm chứ.” Rachel cương quyết.
“Mô ̣t sư ̣ nga ̣c nhiên lớn đây…” Marco thı̀ thầm.
“Coi nào.” Tôi cố xua tan mo ̣i ý nghı̃ bi quan trong đầu. “Đi thôi.”